Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 151: Ba đánh một ngàn



Ngay khi Vô Danh giết chết toàn bộ sĩ binh cổ ở trên tường thành xong thì ở phía bên ngoài thành Vũ Thủy Yên cũng đã dọn dẹp xong toàn bộ.

Vô Danh đưa tay ra cuốn một cái, toàn bộ “cổ linh đan” ở phía dưới mặt đất đều bị hắn thu lại hết. Vô Danh cầm trên tay một viên “cổ linh đan” của sĩ binh cổ Trúc Cơ tầng bốn mà ngắm một vòng. Vô Danh trong miệng lẩm bẩm:

-“Cổ linh đan” này lại là thứ dùng cho linh quang quán đỉnh sao??

Theo như Vô Danh đọc thông tin ở trên “Bạch Đế Ấn” thì “cổ linh đan” này chính là dùng cho linh quang quán đỉnh, càng thu được nhiều “cổ linh đan” thì linh quang quán đỉnh càng tốt.

Linh quang chính là một loại vật chất cao năng lượng được hấp thu từ thiên địa qua nhiều năm tích lũy cô đọng mà thành. Sau đó dùng loại vật chất cao năng lượng này để tịnh hóa thân thể từ đầu tới chân, khiến cho xương cốt đều biến thành bạch ngọc, quá trình này được gọi là quán đỉnh. Toàn bộ quá trình đó được gọi là linh quang quán đỉnh một cách chân chính.

Vô Danh nhìn ngắm một hồi viên “cổ linh đan” này sau đó lại thu vào bên trong “Bạch Đế Ấn”, hắn phải chăm chỉ kiếm “cổ linh đan” này một chút bởi vì có nhiều “cổ linh đan” thì linh quang quán đỉnh càng tốt, từ đó có thể khiến cho tu vi tăng mạnh, đồng thời còn khiến cho tiềm lực của bản thân cũng tăng lên.

Sau khi Vô Danh thu toàn bộ số “cổ linh đan” vào trong “Bạch Đế Ấn” rồi thì liền phát hiện bản thân nhận được bốn ngàn bốn trăm mười lăm điểm chiến tích. Vô Danh nhìn sang bên cạnh thì thấy tổng điểm chiến tích mà quân đội của hắn bây giờ kiếm được chính là năm ngàn bảy trăm tám mươi lăm điểm. Hiển nhiên số điểm còn lại kia chính là của Vũ Thủy Yên kiếm được sau đó cộng dồn lại.

Vô Danh lúc này mới quay về phía Vũ Thủy Yên nhìn một cái, Vũ Thủy Yên thấy vậy cũng ra hiệu rằng mình đã giải quyết toàn bộ sĩ binh cổ. Vô Danh mỉm cười gật đầu, ngay lập tức hắn liền nhảy từ trên tường thành xuống phía mặt đất rồi sau đó mở cổng thành ra để cho Vũ Thủy Yên có thể tiến vào bên trong thành.

-Rầm…rầm…rầm…rầm…

Vô Danh vừa mới mở cổng thành ra thì liền nghe thấy từ phía sau có những tiếng rầm rầm liên miên, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mặt đất đang rung chuyển.

Vô Danh vừa mới quay lại thì đã thấy phía trước mặt mình chính là một đội quân sĩ binh cổ. Vô Danh thần thức vừa phóng ra thì cũng đã đếm được sơ sơ ở đây cũng phải có khoảng hơn một ngàn binh sĩ cổ, thực lực tất cả đều là từ Tụ Khí tầng bảy cho tới Trúc Cơ tầng sáu, ngoài ra Vô Danh còn phát hiện có một tên sĩ binh cổ cấp bậc Kim Đan tầng một sơ kỳ ở phía sau cùng.

Mỗi một sĩ binh cổ này đều được hình thành từ cát vàng, ngay cả trên người cũng khoác những bộ giáp bằng cát vàng. Trên tay của mỗi một sĩ binh cổ ở đây không phải là trường thương thì cũng là kiếm và đao.

Vô Danh nhìn lướt qua một vòng, đây chính là một quân đội chứ đâu. Nhìn những cây trường thương, kiếm, đao và cung tên kia thì có vẻ rất thô sơ, nhưng mà đó cũng chỉ là vẻ bên ngoài, mỗi món vũ khí mà các sĩ binh cổ cầm trên tay đều có cấp bậc Pháp Khí trung phẩm trở lên, lực sát thương không phải là nhỏ.

Vũ Thủy Yên cũng đã chạy tới bên cạnh Vô Danh, khi nàng nhìn thấy hàng ngàn sĩ binh cổ đang cầm vũ khí chạy tới phía này thì cũng rất hốt hoảng, hiển nhiên trong thành này cũng có quá nhiều sĩ binh cổ. Vũ Thủy Yên ánh mắt ngưng trọng, giọng nói có vẻ không được bình tĩnh:

-Vô Danh đại ca, ở đây có quá nhiều sĩ binh cổ, hai người chúng ta bây giờ phải làm thế nào, muội thấy trước hết nên rời đi trước rồi tính sau, nếu không với hơn một ngàn sĩ binh cổ này mà cùng đánh tới thì muội với huynh cũng chưa chắc đã có thể đỡ được.

Vô Danh cũng nghe thấy lời góp ý của Vũ Thủy Yên, lời nàng nói cũng không hề sai, nhưng trên mặt của hắn vấn là nụ cười đó, một nụ cười hết sức tự tin. Vô Danh nhìn hơn ngàn sĩ binh cổ phía trước đang chạy tới, giọng nói vẫn hết sức thản nhiên:

-Hai người thì có thể là hơi mệt, nhưng nếu như có thêm một sự trợ giúp nữa thì lại đơn giản hơn một chút.

Vô Danh vừa mới nói xong thì lập tức truyền thông tin tới cho Hồng Mông, hắn cần Hồng Mông giúp hắn một tay. Vô Danh vừa mới truyền thông tin tới thì Hồng Mông cũng liền nhận được ngay lập tức, nhóc liền từ bên trong thế giới hỗn độn đi ra:

-Đại ca.

Hồng Mông vừa đi ra thì liền chào Vô Danh một tiếng, ngay sau đó ánh mắt liền dừng lại ở trên người Vũ Thủy Yên:

-Đại ca, đây là…

Vũ Thủy Yên bây giờ cũng đang rất là ngạc nhiên, tự nhiên ở đâu liền chui ra một con rồng, nàng cũng là có chút không kịp thích ứng. Nhưng mà rất nhanh sau đó Vũ Thủy Yên liền hiểu ra, đây có lẽ chính là sự trợ giúp mà Vô Danh đại ca vừa mới nói tới.

Vũ Thủy Yên bây giờ lại càng hiếu kỳ hơn về Vô Danh, người thiếu niên này khiến cho nàng không thể nào hiểu rõ được nông sâu, còn quá nhiều thứ nàng chưa biết về hắn.

Vô Danh thấy Hồng Mông chỉ tay về phía Vũ Thủy Yên mà hỏi thì hắn cũng giải thích luôn:

-Đây là bạn của ta, nàng tên là Vũ Thủy Yên.

Vô Danh giới thiệu Vũ Thủy Yên xong thì cũng liền hướng về phía Vũ Thủy Yên giới thiệu:

-Đây là Hồng Mông, cũng là tiểu đệ của ta.

Vũ Thủy Yên nghe vậy thì cũng gật đầu cười nói:

-Chào ngươi, ta là Vũ Thủy Yên.

Hồng Mông thấy vậy thì cũng gật đầu đáp lễ:

-Gọi ta là Hồng Mông được rồi.

Hồng Mông trong lòng có chút nghi hoặc, hắn là chưa có nhìn thấy cô bé gọi là Vũ Thủy Yên này bao giờ, mặc dù cơ thể cũng chưa có được thành thục lắm, nhưng mà lại rất là xinh đẹp, so ra cũng chỉ kém đại tẩu Mộc Thanh Kiều của nhóc vài phần. Hồng Mông có chút nghi ngờ liệu cô bé này có phải là bạn của đại ca hay là nhị tẩu sắp tới của nhóc đây a, từ trước tới giờ nhóc cũng chưa có nhìn thấy cô bé này bao giờ.

Đồng dạng trong lòng Vũ Thủy Yên cũng rất là ngạc nhiên, không ngờ bên cạnh Vô Danh đại ca còn có một con rồng có thể nói tiếng người, cái này nàng cũng là lần đầu nhận thức được.

Hồng Mông lúc này cũng lại nhìn về phía đám sĩ binh cổ kia nói:

-Đại ca, đám người cát này chúng ta giải quyết sao đây??

Vô Danh nghe vậy thì cũng gật đầu ừm một tiếng rồi nói:

-Lát nữa cứ chia ra ba hướng mà đánh, chỗ nào có nhiều sĩ binh cổ từ Tụ Khí tầng bảy trở xuống thì Thủy Yên muội chống đỡ, còn ta với đệ thì chia sao cũng được.

Hồng Mông và Vũ Thủy Yên nghe vậy thì cũng gật đầu một cái, sau đó chỉ thấy Vô Danh lấy ra mấy cái trận bàn đưa về phía hai người nói:

-Đây là trận bàn sát trận cấp ba, Thủy Yên muội cùng với Hồng Mông mỗi người một nửa, chỉ cần khởi động liền có thể dùng. Không nói nhiều nữa, chúng ta lên thôi.

Vô Danh vừa nói dứt lời thì đã nhảy bổ về phía trước, Vũ Thủy Yên cùng với Hồng Mông thấy vậy thì mỗi người cũng cầm lấy ba tấm trận bàn sau đó chia ra hai bên mà đánh tới.

Sĩ binh cổ trong thành này có tới hơn một ngàn, mỗi bước chạy tới đều vang lên những tiếng rầm rập rung cả mặt đất, chúng chỉ còn cách đám người Vô Danh khoảng hơn mười trượng, chớp mắt liền có thể áp sát tới.

Vô Danh vừa mới lao tới thì chính là chém ra một đao Hàn Lệ. Một giọt nước mắt màu băng lam rơi trên lưỡi đao của Khai Thiên Dạ Đao, Vô Danh không chút do dự chém ra.

Ngay tức khắc khi một đao này chém ra không gian xung quanh liền bắt đầu đóng băng, bước chạy của những sĩ binh cổ kia cũng đã bị đông cứng lại ở trên mặt đất, theo đó người cát cũng đã biến thành người băng hết thảy.

Hàn Lệ đao vừa mới chém ra thì liền hình thành những màn đao văn liên miên đánh ập tới phía những sĩ binh cổ kia, hắc mang bao phủ toàn bộ không gian xung quanh của nó.

-Ầm…ầm…ầm…

Ngay lập tức một vết nứt dài hơn mười trượng dưới mặt đất liền bị một đao vừa rồi của Vô Danh bổ ra, gần hai trăm sĩ binh cổ liền bị một đao này của Vô Danh chém nát hết thảy.

Vô Danh chạy men theo con đường trống hắn vừa mới bổ ra giữa hàng trăm sĩ binh cổ này mà chạy thẳng tới phía trước. Bắt giặc thì phải bắt tướng, hướng mà hắn lao tới chính là vị trí của của sĩ binh cổ Kim Đan tầng một, chỉ cần giết được sĩ binh cổ Kim Đan tầng một này thì đám sĩ binh cổ kia cũng lập tức đầu hàng ngay.

Vô Danh ngay từ lúc mới quét tới sĩ binh cổ Kim Đan tầng một kia thì đã phát hiện ở trên trán của nó một có loại văn tự, mà loại văn tự này còn có một mối liên kết mơ hồ với những sĩ binh cổ còn lại, chính vì thế cho nên Vô Danh đoán rằng chỉ cần hắn bắt được tướng thì binh cũng sẽ tự hàng.

Hồng Mông trên tay cầm một thanh kiếm màu vàng, đây chính là thanh kiếm của Hạ Đào lúc trước, bởi vì Hồng Mông hiện giờ chưa có vũ khí nào vừa tay cho nên chỉ có thể dùng tạm thanh Linh Khí này mà thôi.

Hồng Mông tay vừa ném ra ba cái trận bàn vừa nâng tay lên chém ra một kiếm. Ngay lập tức mấy trăm đường kiếm quang liền được hình thành sau đó không chút chậm chễ nào lao thẳng tới đám sĩ binh cổ trước mặt. Đồng thời ba chiếc trận bàn vừa mới ném ra cũng đã được kích hoạt, chỉ cần có sĩ binh cổ chạy vào liền bị sát mang chém giết không còn mảnh vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.