Đùa Giỡn Diêm Vương

Quyển 2 - Chương 2



Muốn nàng không trốn? Làm sao có thể!

Mặc dù Kinh Ngự Phong uy hiếp quả thật làm nàng cố kỵ, nhưng vô luận thế nào nàng cũng không thể ở lại “Tuyệt Mệnh cốc”.

Coi như tánh mạng nàng chỉ còn lại ba tháng, nhưng nàng cũng không muốn thời gian này trôi qua bi thảm đâu.

Người nam nhân kia quá ác liệt, nếu nàng trở thành người thử thuốc của hắn, nhất định sẽ bị chỉnh đến chết đi sống lại, chỉ có kẻ ngu mới lựa chọn lưu lại.

Nhưng mà…nàng nên làm như thế nào mới có thể chạy thoát đây?

Kể từ lúc Kinh Ngự Phong ra khỏi phòng, Đinh Hồng cũng lui ra ngoài.

Lý Nhược Nhi tính chờ một lúc mới dò xét cửa phòng, khi nàng đẩy cửa ra thì thấy Đinh Hồng đang đứng trước phòng, hại nàng chỉ có thể nặn ra nụ cười lúng túng.

Nàng thấy tuổi của Đinh Hồng và nàng cũng xấp xỉ nhau, nhưng nàng ta tương đối lạnh nhạt, nếu nàng cầu xin, chỉ sợ nàng ta cũng không đáp ứng để nàng rời đi.

Nhưng…Vô luận thế nào, thành sâu thế nào cũng có nhược điểm, nàng sẽ tùy cơ mà tính kế.

Ước chừng qua hai khắc, Lý Nhược Nhi mở cửa lần nữa, Đinh Hồng vẫn còn ngoài cửa.

“Kinh Ngự Phong đâu? Hắn ở chỗ nào?” Lý Nhược Nhi hỏi.

Nàng nghĩ thầm, hắn ném nàng ở đây đã được một lúc, không phải là đang chuẩn bị thuốc để chỉnh nàng đó chứ?

“Nô tỳ không biết.” Đinh Hồng cung kính, nhưng mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

“Hắn đang ở trong cốc? Hay đã đi ra ngoài rồi?” Lý Nhược Nhi lại hỏi.

“Nô tỳ không biết.”

Vẫn không biết? Lý Nhược Nhi không khỏi cau mày.

“Tại sao lại không biết? Hắn không phải là chủ tử của ngươi sao?”

“Trừ phi chủ tử gọi, nếu không bọn nô bộc trong cốc tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt chủ tử.” Đinh Hồng giải thích.

“Tại sao?” Lý Nhược Nhi không hiểu hỏi.

“Chủ tử không thích.”

“Tại sao?” Lý Nhược Nhi khốn hoặc.

Kinh Ngự Phong đúng là quái nhân, tính tình cô lãnh, tám phần đầu óc cũng không bình thường.

“Nô tỳ không biết.”

Mắt thấy không thể hỏi được tin tức gì từ miệng Đinh Hồng, Lý Nhược Nhi không tiếp tục hỏi.

“Hắn cũng không nói nhất định phải nhốt ta trong phòng đi.”

“Không có. Chủ tử chỉ phân phó nô tỳ không cho tiểu thư rời đi [Tuyệt Mệnh cốc] thôi.”

“Chủ tử của ngươi thần thông quảng đại, ta làm sao có thể rời đi. Ta chỉ không muốn suốt ngày bị nhốt trong phòng, vậy sẽ buồn chết.” Lý Nược Nhi khẽ hừ, nếu nàng không bị giam lỏng trong phòng, nàng liền thoải mái đi ra cửa phòng.

Vừa đến đình viện, mắt của nàng lập tức sáng lên.

Mặt dù có thành kiến với chủ nhân của nơi này, nhưng nàng không thể không thừa nhận nơi này rất đẹp!

Dọc con đường đến “Tuyệt Mệnh cốc” cảnh trí đã tương đối mê người, không nghĩ tới bên trong “Tuyệt Mệnh cốc” cảnh đẹp càng thêm u tĩnh thanh nhã.

Đình viện được xây thật to, bao quanh nó là cả một rừng cây cỏ không biết tên, rực rỡ và chói mắt, trong không khí thoang thoảng một mùi hương nhẹ nhàng.

“Nơi này thật đẹp!” Tự đấy lòng nàng cảm thán, nàng thật thích chỗ này.

Nhưng nếu không có nam nhân tà ác kinh tởm Kinh Ngự Phong thì càng tốt hơn.

Nhưng hết lần này tới lần khác nơi này lại là “Tuyệt Mệnh cốc”, là địa bàn của Kinh Ngự Phong, vì không muốn bị người khác hành hạ, nàng cần phải tìm biện pháp chạy khỏi nơi này.

Lý Nhược Nhi đi vào bên trong đình, lặng lẽ nhìn quanh, bất động thanh sắc quan sát hoàn cảnh xung quanh, nghĩ cách làm thế nào thoát ra.

Nàng thấy bên trái có mấy gian phòng, mà bên phải thì thấy chuồng ngựa, trong đó chỉ có một con ngựa.

“Nơi này chỉ có một con ngựa?” Nàng thuận miệng hỏi.

“Không, có hai con.” Đinh Hồng đáp: “Hiện tại con ngựa tại chồng ngựa là con của Lý Tứ cưỡi khi đi vào thành làm việc, chủ tử cưỡi một con tuấn mã màu trắng.”

Tuấn mã màu trắng? Trong chuồng ngựa chỉ còn lại một con hồng mã, cũng chính là…Kinh Ngự Phong cưỡi ngựa xuất cốc rồi?

Thật tốt quá! Muốn chạy trốn thì đây là một cơ hội tốt!

Chỉ bất quá, có Đinh Hồng giám thị, nàng nên làm gì bây giờ?

Nhìn hoa cỏ xinh đẹp trong đình viện, Lý Nhược Nhi chợt nghĩ ra một kế.

“Nếu đã phải ở trong [Tuyệt Mệnh cốc], ta hi vọng có thể ở một nơi hợp ý một chút, cho nên ta muốn di chuyển một ít đồ vật trong viện, gia chủ ngươi không nói là không được đúng không?”

“Chuyện này… Chủ tử không có nói…” Đinh Hồng chần chờ trả lời.

Bên miệng Lý Nhược Nhi lặng lẽ xuất hiện một nụ cười, nàng dĩ nhiên biết Kinh Ngự Phong chưa nói, đây là đáp án mà nàng muốn.

“Nếu chưa nói thì tức là không có cấm.” Nàng lập tức động thủ, vừa làm vừa cố ý oán trách. “Nhìn hòn đá này đặt ở chỗ này thật chướng mắt, để chỗ này không phải tốt sao. Mệt mỏi có thể ngồi ở đây nghỉ chân. Còn cái này, để ở đây thuận mắt hơn.”

Nàng làm việc nhanh nhẹn trong chốc lát đã hoàn thành, tròng mắt xinh đẹp chớp động hiện vẻ tính kế.

“Tốt lắm! Ngươi tới xem được không?” Lý Nhược Nhi kéo Đinh Hồng đến bên cạnh, cười vui vể hỏi: “Nhìn xem, như vậy có phải tốt hơn nhiều hay không?”

Đinh Hồng chần chờ nhìn quanh, trên mặt vẫn không hiện lên điều gì.

Ở trong mắt của nàng, đổi cách bố trí cũng không khác lúc nãy bao nhiêu, bất quá nàng là nô tỳ, không được nói nhiều, dù sao nàng cũng chỉ cần tuân theo mệnh lệnh chủ tử, đừng cho cô nương này rời khỏi “Tuyệt Mệnh cốc” là được rồi.

“Tốt lắm, ngươi ở đây thưởng thức đi.”

Lý Nhược Nhi chợt buông tay Đinh Hồng ra, tựa như nhảy múa nàng nhẹ nhàng đi ra xa, rồi chạy đến chuồng ngựa.

“Ngươi muốn làm gì?”

Đinh Hồng thất kinh kêu lên, ý thức được ý đồ của Lý Nhược Nhi, lập tức muốn đuổi theo, nhưng nàng chạy hoài cũng không đuổi kịp Lý Nhược Nhi, ngạc nhiên phát hiện chính mình còn ở nguyên chỗ cũ.

Này…Là trận pháp?!

Thảm rồi, nàng một chữ cũng không biết nói gì đến trận pháp Ngũ Hành, nàng có thể ra vào “Tuyệt Mệnh cốc” chẳng qua là vì chủ tử đã dạy cách đi.

“Có ai không? Mau tới!”

Đinh Hồng mở miệng la lên, kêu những người khác giúp một tay, trong lúc đó Lý Nhược Nhi đã leo lên ngựa lao ra “Tuyệt Mệnh cốc”.

Thuận lợi ra khỏi cốc, nàng nhảy xuống ngựa thay đổi trận pháp của Kinh Ngư Phong rồi mới lần nữa phóng lên ngựa.

Bọn Lý Tứ nghe tiếng gọi của Đinh Hồng trong đình viện thì nhanh chóng chạy tới đuổi theo Lý Nhược Nhi, kết quả vị vây khốn trong trận pháp của Lý Nhược Nhi.

“Các vị, sau này còn gặp lại…Không, tốt nhất là đừng gặp nhau nữa!”

Lý Nhược Nhi giục ngựa rời đi, dọc đường đi, tâm trạng của nàng cực kỳ vui vẻ, nàng không nhịn được cười, tiếng cười như chuông bạc phiêu tán trong gió.

Không thể chính mắt nhìn thấy khuôn mặt của Kinh Ngự Phong khi biết nàng đã trốn khỏi cốc, thật sự có chút đáng tiếc, bất quá lúc này quan trọng nhất là chạy trối chết!

“Giá —— ” Lý Nhược Nhi quát lên, ra roi giục ngựa chạy nhanh lên.

Kinh Ngự Phong mà phát hiện ra nàng đã đi, nhất định sẽ lập tức đuổi theo, nếu nàng không kịp chạy về “Liệt Vân sơn trang” thì sẽ rơi vào tay của hắn…

Nghĩ tới uy hiếp của hắn, Lý NHược Nhi xấu hổ hai gò má nóng lên, tâm lọa như ma.

Không được, nàng tuyệt đối không thể rơi vào trong tay Kinh Ngự Phong, tuyệt đối không!

Nàng nhất định chạy về được “Liệt Vân sơn trang”, Nhưng nếu Kinh Ngự Phong đuổi theo, vừa đúng để Liệt ca ca đánh hắn một trận, nhân cơ hội phân cao thấp, cũng coi như giúp Liệt ca ca hoàn thành cam kết với sư phụ hắn.

★★★

Lý Nhược Nhi vừa rời đi hai khắc, thì Kinh Ngự Phong cưỡi ngựa của hắn đang trở về “Tuyệt Mệnh cốc”.

Vừa rồi hắn lên núi, tìm một loại dược là “Nhật Quang”.

Loại thảo dược này có thể trị được nhiều loại bệnh chứng, đúng như tên gọi, nó nhất định phải hấp thu ánh Mặt Trời trong một thời gian dài thì mới phát huy hết tác dụng, vì vậy không thể trồng trong u cốc.

Vì kiếm “NHật Quang”, hắn tốn khá nhiều thời gian, may mắn thu hoạch cũng không tồi.

Kinh Ngự Phong vừa giục ngựa vừa tính toán cách sử dụng “Nhật Quang” để trị liệu cho Lý Nhược Nhi.

Hắn nhanh chóng tăng tốc, vậy mà đến cửa “Tuyệt Mệnh cốc”, hắn liền kinh ngạc khi thấy bọn Lý Tứ đang đi vòng trong trận pháp.

Hắn nheo mắt lại, tuấn nhan biến đổi.

Chỉ liếc mắt là hắn đã biết trận pháp của mình bị người khác động tay động chân, mà có năng lực này thì không ai khác ngoài lý Nhược Nhi.

Đáng chết! Hắn đã quá khinh thường nữ nhân này!

Lý Tứ nhìn thấy Kinh Ngự Phong, lập tức dùng vẻ mặt đau khổ xin giúp đỡ. “Chủ tử, nô tài không ra khỏi trận pháp.”

Kinh Ngự Phong không rảnh nghĩ cách phá giải trận pháp, liền hỏi: “Lý Nhược Nhi đâu? Đinh Hồng không xem chừng nàng ta sao?”

“Đinh Hồng bị trận pháp của Lý cô nương vây trong đình viện, nàng nói nô tài đuổi theo, kết quả nô tài bị vây ở đây, chỉ có thể giương mắt nhìn Lý cô nương cưỡi ngựa chạy.” Lý Tứ đau khổ nói.

Cưỡi ngựa chạy! Đáng chết!

Kinh Ngự Phong sắc mặt cực tối hỏi: “Nàng đi bao lâu?”

“Không lâu, vẫn chưa tới hai khắc!”

Không tới hai khắc? Vậy có lẽ đuổi theo còn kịp!

Kinh Ngự phong lập tức đuổi theo.

Muốn chạy thoát từ tay hắn, cũng không dễ như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.