Kinh Ngự Phong nhìn nàng chòng chọc cảnh cáo, mới đi lên phía trước bắt mạch cho phụ nhân, sau đó lấy gói dược liệu đưa cho nha hoàn.
“Tiểu Hỉ, cầm những dược liệu này đi sắc đi, một chút nữa ta sẽ viết cho ngươi những chú ý khi sử dụng dược, ngươi cứ dựa theo đó mà làm.” Hắn mở miệng phân phó.
“Dạ, Diêm đại phu, ta đi sắc thuốc.”
Tiểu Hỉ cầm túi dược liệu, xoay người đi ra ngoài.
Phụ nhân khẽ thở dài, nói: “Đa tạ Diêm đại phu, nhờ có ngươi nếu không cái mạng của ta sớm đã không còn…”
Kinh Ngự Phong không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó lui sang một bên, lấy ra giấy bút viết những công việc cần chú ý cho nha hoàn.
Lý Nhược Nhi đứng một bên, không biết phải làm gì, liền lặng lẽ quan sát phu nhân trên giường, tò mò rốt cuộc nàng là ai.
Nhưng vào lúc này, phụ nhân lại ho lên, sau một hồi ho khan kịch liệt, phụ nhân chợt muốn nôn, phun ra rất nhiều uế vật.
“A!”
Lý Nhược Nhi kêu lên, không do dự bước lên phía trước, lấy khăn tay trong người nhẹ nhàng lau miệng cho phụ nhân.
“Đại nương, ngài có khỏe không? Đã đỡ hơn chưa?” Nàng quan tâm hỏi, rồi tiếp tục lau đi uế vật dính trên mép giường.
Kinh Ngự Phong nhìn một màn này, con mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và cảm động.
Mặc dù vừa rồi hắn nói nàng là nha hoàn, nhưng hắn rất rõ ràng nàng không phải.
Tình huống này, chỉ cần gọi Tiểu Hỉ đi vào xử lý là được, nhưng nàng không chút chậm trễ tiến lên, tự tay lau những uế vật kia.
Thân là biểu muội Nam Cung Liệt, nàng thế nào cũng là một thiên kim tiểu thư, nhưng lại không ngần ngại làm những việc như thế này, gương mặt xinh đẹp lại không hiện ra vẻ chán ghét.
Nàng là từ nội tâm quan tâm đến phụ nhân này?
Nhưng…Rõ ràng nàng là lần đầu gặp mặt, thậm chí ngay cả thân phận đối phương đều không biết rõ, lại có thể không chút giữ lại mà quan tâm phụ nhân này?
Kinh Ngự Phong không chớp mắt nhìn bóng dáng bận rộn của Lý Nhược Nhi, ánh mắt không cách nào dời đi khỏi người nàng.
Nghĩ đến nàng thà trốn đi một mình đối mặt với tử vong cũng không nguyện để cho phụ mẫu chịu đựng thống khổ, nghĩ đến nàng vì vết thương của con chó mà thương tâm rơi lệ, khẩn cầu hắn cứu giúp. Nhìn nàng giờ phút này vì một phụ nhân không hề quen biết mà tỉ mỉ chiếu cố, quan tâm , lòng Kinh Ngự Phong chấn động.
Nhiều năm qua, trong lòng hắn dựng lên một bức tường cô lãnh, nay lại bị ngọn lửa nhiệt tình làm rung chuyển, cơ hồ sụp đổ.
Hắn thậm chí mong muốn tiến lên ôm chặt cái người thiện lương tốt đẹp kia, hơn nữa không bao giờ muốn buông tay…
Lý Nhược Nhi đang bận lau dọn cũng không quên quan tâm nhìn phụ nhân.
Mặc dù Kinh Ngự Phong đã bắt mạch chuẩn doán bẹnh rồi, nhưng mắt thấy sắc mặt của phụ nhân rất là khó coi, trong lòng nàng không khỏi dâng lên sự lo lắng.
“Kinh Ngự Phong, ngươi xem đại nương…” Nàng vừa quay lại nhìn, vừa đúng lúc thấy sắc mặt Kinh Ngự Phong chợt thay đổi.
Nàng cứng đờ, bỗng dưng nhớ tới lời hắn cảnh cáo. Thảm thảm! Kinh Ngự Phong hiển nhiên không muốn tiết lộ thân phận của bản thân, nhưng nàng lại lở miệng, không cẩn thận gọi tên hắn!
Hắn hung tợn trừng mắt Lý Nhược Nhi, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Lý Nhược Nhi ngẩn ra, chạy ra ngoài đuổi theo.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Nàng đuổi kịp tới cửa, thấy hắn sử dụng khinh công rời đi, chí chốc lát đã không thấy bóng dáng.
Lý Nhược Nhi kinh ngạc.
Nàng chỉ không cẩn thận kêu tên hắn, có cần nghiêm trọng như thế không?
Tại sao hắn lại phản ứng kịch liệt như vậy?
Nàng không hiểu sao trở lại vào nhà, lại thấy phụ nhân kia vẻ mặt cũng rất kích động.
“Đại nương, người làm sao vậy?” Nàng vội vã hỏi, cho là phụ nhân có nơi nào không thoải mái.
Phụ nhân lắc đầu, vội vàng hỏi: “Cô nương… Người mới vừa rồi…Mới vừa rồi hắn tên là Kinh Ngự Phong? Hắn tên là Kinh Ngự Phong? Hắn không phải là Diêm đại phu sao?”
“Cái này…” Lý Nhược Nhi lúng túng cực kỳ.
Mới vừa rồi nàng không cẩn thận, vào lúc này phải nói làm sao?
“Van cầu ngươi nói cho ta biết, van cầu ngươi! Chuyện này đối với ta rất quan trọng! Cầu xin ngươi…” Phụ nhân cầu khẩn, hốc mắt xuất hiện nước mắt.
Lý Nhược Nhi luôn luôn mềm lòng, căn bản không chịu nổi người khác khẩn cầu.
“Hắn tên là Kinh Ngự Phong, bất quá, ta cũng không biết tại sao, hắn không cho ta nói nhiều, còn nói chỉ được gọi hắn là [Diêm đại phu].”
Nàng vừa nói xong, chỉ thấy nước mắt của phụ nhân chảy không ngừng, Lý Nhược Nhi luống cuồng tay chân.
“Đại nương, đừng khóc!”
“Ta làm sao có thể không khóc? Kinh Ngự Phong…Kinh Ngự Phong hắn…Hắn là hài tử của ta!”
“Cái gì?” Chuyện này ngoài dự liệu của Lý Nhược Nhi, nàng kinh ngạc trong đầu khá là hỗn loạn.
“Nếu là như vậy, tại sao hắn và người không quen biết nhau?” Vừa hỏi xong Lý Nhược Nhi cảm giác mình đã can thiệp quá sâu chuyện của người khác lập tức biện giải: “Nếu như đại nương không muốn nói, có thể không cần trả lời, không quan trọng.”
Hà Vân Vân vừa rơi lệ, vừa nghẹn ngào nói: “Đứa bé này… Trong lòng hận ta, mới có thể xem như không biết ta…”
Thấy nàng thương tâm như vậy, Lý Nhược Nhi trong lòng cũng rất khó chịu.
Nàng ôn nhu an ủi: “Sẽ không, nếu như hắn thật sự hận người, tại sao lại thường xuyên thăm người, thậm chí chữa bệnh cho người?”
Nàng không biết hai mẹ con họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng tin tưởng Kinh Ngự Phong không phải không yêu mẹ, nếu không hắn ta sẽ không thường xuyên đến thăm phụ nhân, còn chữa bệnh cho bà.
Với cá tính của hắn, căn bản sẽ không quan tâm một người mà bản thân căm giận.
Hà Vân Vân nghe vậy, trong lòng dâng lên tia hy vọng, tinh thần có chút phấn chấn.
“Đúng vậy. nếu không phải hắn vì ta thu xếp chỗ này, còn tìm nhan hoàn tới chiếu cố ta, chỉ sợ ta đã không sống nổi, nhưng …Hắn nên hận ta…Hắn cũng muốn hận ta…
Tại sao đại nương luôn miệng nói Kinh Ngự Phong hận nàng? Lý Nhược Nhi cảm thấy rất khó hiểu, nhưng lại không tiện hỏi, ngược lại Hà Vân Vân đã tự mình kể lại câu chuyện đã qua.
Năm đó, ta và Phan công tử thật lòng yêu nhau, đã sớm ước hẹn cả đời, nhưng cuối cùng ta phải gả cho cha của Ngự Phong. Mỗi ngày trôi qua ta đều không hạnh phúc, nếu không phải Phan công tử thường tới thăm ta, ta đã sớm đi tìm cái chết. Mặc dù Phan công tử thường đến an ủi ta, nhưng chúng ta không làm gì trái với luân thường, vậy mà cha hắn hoài nghi ta có tư tình, thậm chí giam lỏng ta. Ta không chịu nổi bị hành hạ như vậy, xém nữa đã nổi điên…”
Nghe nàng kể, Lý Nhược Nhi cảm thấy thương cảm thay cho nàng. Bị buộc phỉ chia lìa với người mình yêu, bị buộc phải gả cho nam nhân mà mình không yêu, thậm chí còn bị giam lỏng, sự thống khổ trong đó mấy ai có thể chịu nổi.
“Phan công tử biết tình cảnh của ta, liều lĩnh cứu ta ra, ta cũng không do dự quyết định bỏ đi cùng hắn…Ta không cố ý bỏ lại Ngự Phong…Vốn ta cũng muốn mang hắn theo, nhưng không có kịp…Cha hắn trở lại, chúng ta không còn cách nào phải bỏ đi, nhưng…Có lẽ ông trời muốn trừng phạt chúng ta, lúc ấy đường trơn, cả xe ngựa rơi xuống sơn cốc…”
“Cái gì? Vậy các ngươi…”
“Lúc ấy Phan công tử liều mình bảo vệ ta, ôm ta thật chặt…Khi ta tỉnh dậy, phát hiện mình được một lão nông phu cứu, nhưng Phan công tử đã bỏ mình…” Hà Vân Vân nói xong, nước mắt chảy dài trên má.
Nghe câu chuyện cũ này, hốc mắt Lý Nhược Nhi cũng đỏ hoe.
“Sau khi được cứu, ta sợ cha Ngự Phong bắt ta trở về, cho nên ta mai danh ẩn tích, viện cớ không có người thân để lão nông phu thu nhận ta, chỉ là vị nông phu tuổi đã già, không mấy năm thì đã qua đời.”
“Vậy hắn… Kinh Ngự Phong làm sao tìm được ngươi?” Lý Nhược Nhi tò mò hỏi.
Hà Vân Vân thở dài, nức nở nói: “Mấy năm trước, phòng ốc lão nông phu để lại cho ta bị cháy, ta mặc dù kịp thời trốn thoát, nhưng cũng bị trọng thương, té xuống đất ngất xỉu…Lúc ấy ta nhớ tới hài tử của ta, nghĩ đến lúc trước từng đi thăm dò tin tức, nghe nói những năm đó, cha hắn cực kỳ nghiêm khắc với hắn, biến hắn trở thành một người lạnh nhạt vô tình… Ta không bỏ được hắn, cho dù chết cũng muốn gặp hắn một lần, nhưng ta biết ta đã sắp không chống đỡ nổi… Còn nhớ trước khi ta lâm vào hôn mê, trong miệng không ngừng gọi [Ngự Phong, hài tử của ta], khi ta tình lại thì phát hiện mình được một nam tử trẻ tuổi tự xưng là [Diêm đại phu] cứu…”
Nghe xong chuyện, Lý Nhược Nhi đã hiểu. Lúc ấy Kinh Ngự Phong nhất định vừa đúng lúc đi qua, nghe Hà Vân Vân lẩm bẩm gọi tên mình, nhận ra thân phận của nàng, mới ra tay cứu giúp.
“Đứa bé kia nhất định còn hận ta năm đó đã bỏ nó lại…Cho nên mới không chịu nhận ta…” Hà Vân Vân nghẹn ngào nói.
Lý Nhược Nhi vooijvangf ôm nàng an ủi: “Sẽ không, hắn chỉ là không biết phải đối mặt với người thế nào, ta tin lòng của hắn rất là quan tâm người.”
Nếu không phải như thế, hắn sẽ không lặng lẽ thu xếp hết thảy mọi việc, cho mẹ hắn có nơi để ở, có nha hoàn chăm sóc, còn thỉnh thoảng tới đây thăm hỏi, chữa bệnh.
Hà Vân Vân rưng rưng nói: “Ta không cầu sự tha thứ của hắn, chỉ càn thấy hắn sống tốt, bên cạnh có cô nương như ngươi bầu bạn, ta có thể yên tâm…Ngươi là cô nương tốt, hắn nhất định rất yêu thích ngươi.”
Lý Nhược Nhi nghe vậy khuôn mặt chợt nóng lên, vội vàng lắc đầu.
“Người hiểu lần rồi, ta không phải là…”
“Ngươi không giống là nha hoàn, nhất định là người trong lòng hắn.”
“Ta quả thật không phải nha hoàn, nhưng ta…Ta bất quá chỉ là bệnh nhân của hắn thôi. Ta bị mắc một chứng bệnh cổ quái, hắn đang trị bệnh cho ta.”
“Như vậy à…Thật đáng tiếc, nhưng nếu ngươi có thể trở thành con dâu ta thì thật là tốt…Bất quá, ngươi đẹp như vậy, người lại ôn nhu thiện lương, hắn nhất định sẽ yêu ngươi.”
Lý Nhược Nhi không biết phải nói gì, chỉ có thể xấu hổ cười.
Yêu nàng? Nàng cũng không dám hy vọng xa vời, dù sao nàng cũng không quên ánh mắt đáng sợ của hắn lúc rời đi.
Đợi nàng trở về, có thể hay không bị Kinh Ngự Phong bóp chết?