Tom Donner gập điện thoại lại. “Myerson Schmidt khẳng định họ không thuê người kiểm tra hệ thống an ninh. Nhưng họ rất mong tiếp tục mối quan hệ với cậu.”
Bên cạnh anh, trên ghế sau của chiếc Mercedes, Richard thở ra một hơi. Chết tiệt. Anh đã hy vọng quí cô Smith khó nắm bắt kia nói thật. “Prentiss thì sao? Có gia đình không?”
“Bố mẹ và một chị gái, tất cả ở hạt Dade. Myerson Schmidt đã cử một luật sư sang đó.”
“Tớ sẽ không tham dự vào,” anh quyết định. “Tớ sẽ bảo văn phòng gửi lời chia buồn và xem họ có cần gì không.”
“Thưa ngài, có báo chí và rào chắn của cảnh sát,” người lái xe nói qua vai, giảm tốc độ chiếc SL500 màu đen mở rộng.
“Đi qua đi, Ben. Bọn họ không thể ngăn tôi vào ngôi nhà chết tiệt của tôi được.”
“Thế mà tớ nghĩ người Anh các cậu lúc nào cũng bình tĩnh trước mọi thảm họa.”
Richard lướt mắt khỏi vị luật sư khi camera và phóng viên đuổi theo xe của anh. “Đây là sự bình tĩnh của tớ rồi. Tớ muốn bọn họ biến đi, Tom”
“Phóng viên hay cảnh sát?”
“Cả hai”
“Chà, được thôi, tớ sẽ làm việc với bên báo chí. Nhưng xét đến sáng nay có người muốn giết cậu, tớ khuyên cậu nên để cảnh sát làm việc của họ.”
“Việc của họ không phải ở trước cửa nhà tớ. Tớ sẽ không thay đổi cách sống của mình. Trong giới kinh doanh, nếu tớ trông có vẻ yếu đuối thì tớ thực sự yếu đuối. Tớ sẽ không cho phép cảnh sát chặn trước cửa nhà mình, làm như tớ là tên trốn tránh quái đản lúc nào cũng sợ bước ra ngoài vậy. Ngoài ra, tớ không muốn sống trong một doanh trại vũ trang.”
“Ok, tớ sẽ làm những gì có thể. Nhưng hãy chấp nhận đi, Rick - cậu là tài sản có giá trị.”
Họ lướt qua cánh cổng lúc này đang được chốt bởi hai sĩ quan. Richard cố dẹp đi sự phiền toái khi phải chịu dò xét để đi vào nhà mình, thay vào đó anh hướng mắt về phía ngôi nhà khi họ đi qua những lùm cọ tươi tốt tới lối đi uốn lượn ở trước nhà. Những tấm thảm, rèm cửa và đồ đạc hỏng nằm rải rác lề đường rải sỏi, xếp cẩn thận hơn dọc theo đó là những bức tranh và tượng. Người bên bảo hiểm đã tới, đang kiểm tra và đếm những tác phẩm nghệ thuật, bọc những thứ mỏng manh hơn trong những tấm chăn nỉ và cho vào thùng có đệm để bảo quản - tất cả diễn ra dưới ánh mắt canh chừng của cảnh sát.
“Một vài cửa sổ hỏng,” Donner nói, ngó qua người Rick để quan sát, “và mái nhà bị đen. Ngoài ra thì nhìn từ ngoài vào cũng không tệ lắm.”
Một sĩ quan mặc đồng phục nữa mở cửa xe anh khi họ dừng lại. Khớp chân của Richard đã tê cứng lại trên chuyến xe trở về từ bệnh viện, anh nhăn mặt khi phải đứng thẳng lên. “Cậu nên nhìn bên trong,” anh cằn nhằn, bắt đầu bước lên những bậc cửa rộng. Các khối granite vẫn bị che phủ bởi các tấm vải bạt và dụng cụ và từng nhóm cấp cứu đứng uống cà phê trong những bộ cốc sứ của anh.
“Thưa ngài? Ngài Addison?” Viên sĩ quan phía sau vội chạy theo. “Thưa ngài, ngôi nhà vẫn chưa được dọn dẹp hết.”
“Tôi thấy nó đã khá trống rỗng rồi,” Richard đáp lại, nhìn từng đống tài sản của anh rải rác trên bãi cỏ. Bọn họ chắc phải moi hết cả gallery ở tầng 3 ra rồi.
“Ý tôi là dọn dẹp bởi đội tháo bom. Họ đã kiểm tra tầng hầm và hai tầng dưới, nhưng chưa tới tầng 3 và tầng mái.”
“Vậy thì bảo họ báo với tôi nếu có thứ gì chuẩn bị phát nổ.”
“Rick,” Donner cảnh báo, “Họ về phe chúng ta mà.”
Richard cau mày. Anh đã xây dựng khu đất này cho sự riêng tư, nơi anh có thể thoát khỏi đám phóng viên và camera dường như lúc nào cũng săn đuổi anh. Và anh phải thừa nhận rằng nếu không có cảnh sát ở đây, một nửa đám tạp chí lá cải sẽ nhảy tường vào ngay lúc này. Anh quay lại, nhìn vị sĩ quan vẫn đang bám sát họ. “Tên cậu là gì?”
“Kennedy. James.”
“Cậu có thể đi cùng chúng tôi, James Kennedy. Chỉ cần đừng làm vướng chân.”
“Thưa ngài? Tôi phải...”
“Theo hay không, Kennedy?” Giữa cơn đau đầu và đau sườn, anh không có tâm trạng để ngoại giao.
“Điều ngài Addison muốn nói,” Tom sửa lại, “là ngài muốn hợp tác hoàn toàn với sở cảnh sát. Nhưng hiện ngài vẫn còn rất nhiều công việc kinh doanh cần làm ngay lập tức. Anh có thể đi theo để đảm bảo là chúng tôi không đi đâu hoặc chạm vào bất cứ thứ gì có thể cản trở điều tra.”
“Bên điều tra tội phạm giết người sẽ không thích điều này đâu.” Kennedy đáp lại.
“Chúng tôi sẽ cẩn thận.”
“Um, chà, vậy thì tôi đoán là được.”
Dante Partino, quản lý tài sản trong khu nhà của Richard cắt ngang khi họ đang trèo lên những bậc thang đông người lên tầng 3. “Đúng là một đống lộn xộn, Rick” ông ta nói thứ tiếng Anh pha giọng Ý. “Ai lại làm một điều như vậy? Cả hai bộ giáp đầy đủ năm 1190, cãi mũ Roman, một nửa bộ thế kỉ 16...”
“Tôi tự thấy được,” Richard cắt ngang, dừng lại ở đầu cầu thang. “Lộn xộn” không dùng để tả hành lang trưng bày được. “Chiến trường quyết liệt” có vẻ phù hợp hơn. Những bộ giáp bị vặn cong và nhuộm đen nằm ngổn ngang, giống như những chiến binh bại trận trên một chiến trường khủng khiếp được trải thảm và lát đá cẩm thạch. Một tấm thảm thời Phục hưng của Pháp, một trong những thứ đầu tiên anh sưu tầm, chỉ còn lại những mảnh rách cháy xém treo ngang tường. Những thứ ít ỏi còn sót lại khó có thể nhận ra được. Cơn giận cuộn lên trong anh. Không ai gây ra điều này có thể trốn thoát được.
“Chúa ơi,” Tom thì thầm. “Lúc đó cậu đứng ở đâu?”
Richard bước lên 4 bước, cách xa rìa của đống đổ nát. “Khoảng chỗ này,”
Dante hắng giọng, phá tan sự im lặng tiếp sau. “Rick, tôi muốn kiểm tra tất cả những vật bị phá hủy nhưng người của công ty bảo hiểm làm như họ sở hữu mọi thứ vậy. Họ không biết những vật này tinh xảo đến...”
“Dante, được rồi.” anh phản lại, vì lợi ích của người quản lý hơn là của anh. Dù giận dữ đến mức nào, việc đồ đạc của anh bị phá hủy chỉ là phụ. Anh muốn biết ai là người phá hủy chúng. “Tom, hãy đảm bảo rằng họ hỏi phải thông qua cậu mọi vấn đề.”
“Nhưng...”
“Thế được rồi, Dante.”
Partino gật đầu, ngón tay nắm chặt tập hồ sơ ông ta mang theo. “Tốt thôi. Nhưng nước từ bình xịt và vòi cứu hỏa, chúng phá hỏng một vài bức tranh ở tầng 2, có thể chúng ta nên...”
“Viên đá thì sao?” Richard cắt ngang. Anh ngưỡng mộ niềm đam mê của Partino, nhưng đêm nay đã quá dài rồi.
“Nó không ở đây.” Castillo nói, trèo lên cầu thang sau họ. “Chúng tôi cho rằng đó là thứ cô ta muốn. Và ngài không nên ở đây, ngài Addison. Đây là một cuộc điều tra giết ng...”
“Các ông đã chụp ảnh và lấy dấu vân tay và làm bất cứ thứ gì mà các ông làm chưa?”
“Rồi,”
“Vậy chất nổ đó loại gì?” Lờ đi tiếng hít sâu của sĩ quan Kennedy, Richard bước lên, ngồi trong tư thế cứng nhắc gần một lỗ hổng cháy đen trên tường gallery.
Castillo thở dài. “Có vẻ đó là một sợi dây bẫy giăng ngang hành lang, lắp đặt giống một lựu đạn xuyên lõm. Anh chỉ cần kéo sợi dây, và bốp. Cài đặt nhanh, nhưng chuyên nghiệp - và rất hiệu quả. Hoàn hảo để che giấu vết nếu bị bắt gặp trước khi thoát ra.”
“Nếu cô ấy thoát ra mà không bị bắt gặp thì sao?” Richard hỏi
“Chà, đó là một cách chết tiệt để làm rối loạn cuộc điều tra vụ trộm”
“Và nguy hiểm một cách chết tiệt,” Richard lặng lẽ tiếp tục. “Một vài năm vì tội trộm cắp so với tử hình vì tội giết người cấp độ 1, phải không?”
“Chỉ khi cô ta bị bắt. Tôi có thể mạo hiểm như thế vì đống đồ của ngài ở đây.”
“Tôi thì không” Richard đứng thẳng lên, phủi đám bụi đen khỏi tay, “Castillo, tôi sẽ để các ông làm việc, nhưng hãy thông báo cho tôi về cuộc điều tra. Tôi phải đi gọi điện một lát.”
Trong khi Dante lượn quanh đống đổ nát như một con gà mái mẹ, Tom và Richard kéo vào phòng làm việc đóng kín trên tầng 2. Cửa sổ khổng lồ nhìn ra bãi cỏ và ao cá trước nhà, thông thường là một khung cảnh rất bình yên, giờ bao phủ bởi những bộ đồng phục và rác rưởi. Rên lên một tiếng không thể nén lại, Richard ngả vào chiếc ghế đằng sau chiếc bàn màu đen và crôm. Nó là một trong những thứ hiếm hoi không phải đồ cổ trong ngôi nhà, chỉ bởi vì thế kỉ 17 chưa nghĩ đến chỗ để máy tính, điện thoại hay đồ điện tử.
“Điều gì làm cậu phiền lòng đấy?” Donner hỏi, lấy ra 1 chai nước trong ngăn tủ lạnh nhỏ và ngồi xuống một chiếc ghế họp êm ái ở đầu kia căn phòng. “Ngoài việc suýt bị thổi tung thành từng mảnh nhỏ.”
“Tớ đã kể cho cậu là tối qua tớ không ngủ được”
“Vì tiếng máy fax”
“Chính xác. Thế nên tớ đi lại loanh quanh, chờ tới giờ thích hợp để gọi cho văn phòng New York. Phòng trưng bày là điểm đến tiếp theo của tớ, dù có kẻ đột nhập hay không.”
Tom im lặng trong một khoảnh khắc, dần hiểu mọi chuyện. “Cậu sẽ sa thải Myerson Schmidt”
“Đó không phải là vấn đề. Cô ấy hét lên bảo Prentiss dừng lại, rồi lao vào tớ như một tên đầu gấu.”
“Castillo nghĩ cô ta đang cố cứu chính mình.”
“Không.”
“Vậy thì là gì, Rick? Thật sự là gì?”
“Xem này, cô ấy lẻn vào, vượt qua hệ thống an ninh, lấy viên đá - dù tớ có vô số thứ khác giá trị hơn - dừng lại trên đường thoát ra khoảng 5 phút để cài thuốc nổ, bị bắt gặp, và rồi cố cứu mọi người khỏi bị nổ tung.”
“Cố cứu chính cô ta khỏi bị nổ tung.”
Có thể. “Nhưng nếu cô ấy không dừng lại để cài bom, cô ấy đã thoát ra trước khi có người phát hiện.”
Tom vắt hai mắt cá chân vào nhau. “Được rồi, khả năng thứ nhất: Ăn cắp không phải là mục đích. Giống như cậu nói, cô ta đã đi qua một lô những thứ đồ tốt.”
“Vậy thì giết người là mục đích.” Richard vẫn có thể thấy đôi mắt của cô, biểu cảm trên khuôn mặt cô khi cô lao vào anh. “Vậy thì sao phải kéo tớ xuống lầu, tránh xa ngọn lửa?”
Vị luật sư nhún vai. “Sợ? Hoặc có thể cậu không phải là mục tiêu.”
“Vậy thì là ai? Prentiss? Tớ không nghĩ vậy.” Anh cúi người về trước, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn đen. “Khả năng số 2: Cô ấy không đặt bom”
“Được rồi, vậy thì chúng ta có 2 kẻ cùng đột nhập vào pháo đài này trong một đêm, một qua cửa sổ hiên và một qua... đường khác. Một người muốn viên đá và tên kia muốn làm nổ tung mọi thứ. Muốn làm nổ tung cậu.”
“Chỉ trừ là tớ không được cho là đang ở đây.”
Donner chớp mắt. “Đúng rồi. Mọi người nghĩ là cậu ở Stuttgart tới tận tối nay.”
“Quả bom sẽ nổ vào lần tuần tra gallery tiếp theo, và tớ sẽ không ở đây.”
“Trừ khi có người biết cậu rời Đức sớm.”
Richard cau mày. “Điều đó giới hạn chỉ trong vài người, hầu hết là người tớ tin tưởng tuyệt đối. Và Harry Meridien, người muốn tớ ở lại dù tớ đã bảo rằng tớ sẽ không trả thêm một xu nào cho cái ngân hàng chết tiệt đó.”
“Người ta truyền tin.”
“Người của tớ thì không.” Đứng thẳng lên, Richard đi qua đi lại căn phòng dài. “Tớ muốn nói chuyện với cô Smith.”
“Sở cảnh sát Paml Beach cũng vậy. Giờ thì cả FBI nữa. Cậu biết họ ghét việc doanh nhân nước ngoài có ảnh hưởng lớn tới từ các nước đồng minh suýt bị nổ tung như thế nào mà.”
Richard vẫy tay phủi đi. Việc điều động FBI, dù anh không thích một chút nào, không làm anh quan tâm. “Tớ chỉ quan tâm tới việc của tớ. Có người đột nhập vào nhà của tớ, giết một người làm việc cho tớ, và trộm một thứ thuộc về tớ. Và “có tội” hay “vô tội” không phải là câu trả lời tớ muốn.”
Donner thở dài. “Được rồi. Tớ sẽ xem có thể biết được họ dò ra cô ấy tới đâu rồi không.” Anh lắc đầu. “Nhưng khi chúng ta bị bắt vị tội cản trở điều tra, tớ sẽ không đại diện cho cậu đâu nhé.”
“Nếu chúng ta bị bắt, tớ sẽ sa thải cậu vì làm việc cẩu thả.” Mỉm cười, Rick cầm điện thoại lên. “Giờ thì đi đi. Tớ có việc phải làm.”
Hai ngày trôi nhanh. Samantha ngả vào tấm đệm trên trường kỉ và bấm điều khiển chọn kênh khác. Cô ghét phải ngồi im dù là trong tình huống tốt nhất, và giờ đây không có bất cứ thứ gì tốt cả. Dù vậy, giới truyền thông vẫn chưa từ bỏ câu chuyện. Và trong khi họ còn theo đuổi nó, cô không thể để ý đến việc khác được.
Cho tới lúc này, họ đã hết thông tin mới, và do vậy suốt cả ngày hôm qua cô đã nghe đi nghe lại cùng một câu chuyện với rất nhiều hướng phát triển - cuộc sống của Richard Michael Addison, tình yêu của Richard Michael Addison, sự hảo tâm, công việc kinh doanh, bla bla bla. Và có những thông tin họ thực sự có, lặp đi lặp lại trên kênh tin tức: Đã có một vụ nổ, 1 cảnh vệ, đã được nhận diện là Don Prentiss, đã bị giết, và một vài vật có giá trị bị phá hủy. Và cảnh sát đang tìm một người phụ nữ da trắng, cao 5 foot 4 tới 5 foot 7, nặng 120 đến 150 pao, có liên quan tới vụ điều tra.
“150 pao, cái mông tao ấy.” cô cằn nhằn, chuyển kênh lần nữa. Dù cân nặng có đúng hay sai, cô biết điều này nghĩa là gì; một đối tượng tình nghi đang được tìm kiếm, một người họ đang buộc tội. Cô.
Tất cả trực giác mách bảo cô chạy trốn, và cô có thể nhìn lại mọi việc từ một khoảng cách an toàn hơn. Vấn đề là, nếu họ nghĩ cô muốn giết Addison, sẽ không có khoảng cách an toàn nào cả. Và không có con đường an toàn nào tới đó cả. Sân bay, trạm bus - bọn họ đang theo dõi mọi nơi. Chà, cứ để họ theo dõi, dù cô không cảm thấy tốt hơn khi nghe tin tức buổi sáng là cảnh sát đang “dự định sẽ bắt giữ người đó bất cứ lúc nào”. Cô không tin, nhưng cô cũng không sẵn sàng làm ngơ mối đe dọa đó.
Và vì thế cô ngồi trên trường kỉ, uống soda và ăn bỏng ngô làm từ lò vi sóng, xem nốt phần cuối của bản tin giữa ngày - và cố gắng nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra. Là một tên trộm, cô thực sự có tài năng vượt trội. Bố cô đã nói vậy, cả Stoney nữa, và một vài khách hàng bí mật cô từng làm việc cho.
Cô thích sự độc lập mà kĩ năng của cô mang lại. Cô thích sự thử thách của nghề nghiệp mình chọn, thích cảm giác việc tạm thời sở hữu một vài đồ vật hiếm nhất thế giới mang lại. Và cô thích số tiền nhận được để thanh toán, dù cô phải cẩn thận khi sử dụng chúng. Nghỉ hưu, bố cô đã lặp đi lặp lại về điều này khi ông dạy cô những kĩ năng nghề nghiệp. Hãy làm việc vì 20 năm sau, không phải vì ngày mai.
Mục đích đó là lý do cô sống trong một ngôi nhà nhỏ, gọn gàng gần bờ biển Pompano, và đó là lý do cô làm việc với đồng lương ít ỏi của một người tư vấn nghệ thuật tự do cho một vài bảo tàng. Và đó, khá đơn giản, cũng là lý do cô không giết người. Những người giết người vì những vật vô tri không thể nghỉ hưu an nhàn ở vùng Địa Trung Hải và thuê những anh chàng giúp việc đẹp trai.
Tất cả điều này làm một chuyện trở nên rõ ràng. Nếu cô muốn giải nghệ, cô cần tìm ra người đặt quả bom đó. Hoặc là cô đã bị chơi đểu, hoặc là cô đã gặp vận may tồi tệ nhất trong lịch sử. Dù thế nào đi nữa, cô muốn được trả lại công bằng. Và cô cần phải chứng minh cô không làm điều đó. Giải quyết đống lộn xộn này để thỏa mãn trí tò mò sẽ không giúp cô thoát khỏi tù tội.