*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Túy ngọa thiên hạ" vì mưa lớn nên phải tạm dừng quay, nhưng cuộc sống suy cho cùng thì vẫn phải tiếp tục.
Đường Hâm Thành xin thêm 3 ngày nghỉ phép cùng với 2 ngày nghỉ cuối tuần là tròn 5 ngày.
Buổi tối không có chuyện gì làm, Minh Tinh liền lôi kéo người trẻ tuổi cùng đi khu bên cạnh tìm con đường mỹ thực trong truyền thuyết.
Trời mưa, hai người cùng đi chung một cái dù, dưới ánh đèn đường vàng nhạt nhanh chóng chạy vào một quán nhỏ ven đường.
Trong cửa hàng không có khách, chắc là do thời tiết ảnh hưởng đến buôn bán. Chủ quán vất vả lắm mới thấy có khách mò tới, vô cùng nhiệt tình tiến lên chào đón.
Chủ quán: "Hai vị muốn gọi món gì? Món bình dân ở quán chúng tôi ngon nhất ngõ này đấy."
Đường Hâm Thành đứng ngoài cửa thu dù, Minh Tinh vào trước, đeo kính đen che hết nửa khuôn mặt, chủ quán nhìn thấy, lập tức chạy tới đỡ hắn..
"Ôi, cẩn thận cẩn thận nha, ngồi đây, ngồi đây!" Vừa chu đáo vừa thân thiện.
Minh Tinh: "..."
Như hiểu ra được cái gì, Minh Tinh hơi lúng túng một chút, nhưng để tránh khỏi càng lúng túng hơn, hắn quyết định diễn tới cùng luôn.
Lúc Đường Hâm Thành đi vào nhìn thấy hắn đã ngồi vào chỗ rồi còn đeo kính râm, kỳ quái nói: "Anh, anh nhìn thấy không?"
Minh Tinh thì thầm: "Đừng vạch trần anh, anh bây giờ là Minh Tảo."
Đường Hâm Thành không kịp phản ứng: "...Cái gì?"
Minh Tinh: "Bây giờ anh là em họ bị mù của Minh Tinh – Minh Tảo!"
Đường Hâm Thành: "..."
WTF! Loại nhân vật ảo tưởng này vậy mà đã mở rộng đến tên của bản thân!? Sau này còn muốn có thêm IP nữa phỏng?
Bọn họ gọi mấy món bình dân, hương cô bao, hà nhân sinh tiên (*), bánh bao nhân gạch cua. Sau khgi món ăn được đưa ra, hai người chậm rãi bắt đầu ăn.
Hương cô bao Hà nhân sinh tiên Trong lúc Minh Tinh đang ăn rất khí thế phát hiện người trẻ tuổi ngồi đối diện mỗi lần gắp đồ ăn lên, một lúc sau lại đặt xuống.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy trong bát đối phương toàn là vỏ, vỏ bánh bao, vỏ chiên xù, vỏ???... Nhân ăn hết, vỏ chừa lại.
Đúng là kiểu ăn uống kén cá chọn canh.
Minh Tinh: "Không ăn vỏ à?"
Người trẻ tuổi gật gật đầu.
Minh Tinh không nói hai lời gắp hết vỏ bao trong bát cậu thả lại vào trong lồng hấp.
Đường Hâm Thành: "Anh... Anh làm gì thế?"
Minh Tinh đem mỗi loại vỏ bánh phân ra một lồng hấp riêng.
"Như này có giống baba, mama và đứa con không?" Minh Tinh xếp mấy cái lồng hấp ngay ngắn trước mặt mình, lúc lắc đầu "Người một nhà, quan trọng nhất là phải trên ra trên dưới ra dưới!"
Đường Hâm Thành: "..."
Minh Tinh gắp một cái vỏ bánh bao: "Để cho một nhà ba người đoàn tụ trong bụng của anh đi!"
Sau đó hắn liền ăn hết tất cả vỏ bánh Đường Hâm Thành "cá chê", ăn xong còn ợ một cái no nê.
Đường Hâm Thành sững sờ nhìn hắn, nửa ngày sau mím mím môi: "Lần sau, lần sau em sẽ ăn hết toàn bộ."
Minh Tinh sờ sờ cái bụng, cười nói: "Không sao, anh thích ăn vỏ mà."
Tuy rằng bên ngoài vẫn đang mưa, nhưng Đường Hâm Thành như thấy được hoa tươi cùng nắng ấm.