Úc Thăng còn chưa trả lời, Đường Lật đã vội vã lên tiếng bảo vệ: “Sếp Úc, anh có thể không trả lời những câu hỏi riêng tư”.
Úc Thăng cười nhạt, thả một viên C sủi vào trong cốc, nhẹ nhàng lắc đến lúc tan hết rồi đưa cho Đường Lật. Sau đó anh ta điềm đạm ngồi xuống, nói với Bối Nhĩ Đóa bằng thái độ nhã nhặn: “Đó là sự thật. Bà ngoại anh qua đời vì khó sinh khi sinh mẹ anh. Ông ngoại anh ở vậy ba mươi năm rồi mới lấy vợ, chính là mẹ của Diệp Trữ Vi. Mặc dù tuổi tác của hai người chênh lệch rất nhiều nhưng tính cách hợp nhau, sau khi kết hôn số lần cãi nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, rất là hòa thuận”.
Lúc này ngay cả Đường Lật cũng tò mò: “Vậy lúc riêng tư anh gọi Diệp Trữ Vi là cậu à?”
“Không, bọn anh gọi thẳng tên, quan hệ gần giống như anh em”.
Bối Nhĩ Đóa dường như suy nghĩ gì đó.
Úc Thăng tiếp tục nói lấp lửng: “Thực ra ông cậu nhỏ này của anh rất thú vị”.
“Ừ. Anh ấy hai tuổi mới biết nói, câu đầu tiên không phải bố, cũng không phải mẹ mà là về một cái đồng hồ treo tường trong nhà. Anh ấy chỉ nói nó không chạy nữa”. Úc Thăng nói: “Nếu anh ấy không nhắc nhở, sẽ không có ai chú ý là cái đồng hồ đó đã chết rồi”.
“Anh ấy rất thông minh”. Bối Nhĩ Đóa nghĩ đến chuyện Einstein ba tuổi mới biết nói.
“Đúng vậy. Từ nhỏ anh ấy đã học cái gì cũng nhanh hơn người khác, sức chú ý cũng rất tốt”.
“Thế tính tình anh ấy từ nhỏ đến giờ vẫn vậy à?” Bối Nhĩ Đóa hỏi.
“À, anh ấy là người không dễ dàng thổ lộ tâm tình với người khác, bạn thân không vượt quá ba người”. Úc Thăng giải thích: “Có điều sau một thời gian tiếp xúc sẽ biết thực ra anh ấy rất dễ tính. Anh ấy chưa bao giờ là một người tính toán so đo, rất nhiều lúc còn là người bao dung, quan tâm chăm sóc người khác”.
“Thật sao?” Đường Lật lộ vẻ khó tin, nhưng lúc ánh mắt Úc Thăng nhìn tới thì giọng cô lập tức yếu hơn nhiều: “Ý em là... đánh giá một người không thể chỉ nhìn bề ngoài”.
“Anh hiểu ý em. Đại đa số mọi người lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy đều cảm thấy không dễ tiếp xúc”.
Bối Nhĩ Đóa lại hỏi: “Anh ấy chưa bao giờ có bạn gái à?”
Úc Thăng trả lời: “Nói đúng ra thì anh ấy chưa từng thích cô gái nào”.
“Không biết anh ấy thích người thế nào”. Bối Nhĩ Đóa lẩm bẩm.
“Điều này thì anh không trả lời em được, em phải tự đi hỏi anh ấy”. Úc Thăng mỉm cười nhìn cô.
Lúc này Đường Lật cũng đã uống nước xong, Úc Thăng đỡ chiếc cốc đặt lên bàn. Lúc ngón tay hai người chạm vào nhau, ngón trỏ của Đường Lật co lại một chút vì căng thẳng.
Chi tiết này lọt vào mắt Bối Nhĩ Đóa, cô thầm cười nhạo Đường Lật trong lòng rồi nhìn Úc Thăng rất tự nhiên thoải mái: “Sếp Úc, anh chắc chắn đã từng có bạn gái đúng không?”
Úc Thăng nghe vậy trả lời: “Anh đã yêu một lần, một cô bạn học cùng đại học. Sau khi tốt nghiệp cô ấy ra nước ngoài nên bọn anh chia tay”.
“Em nghĩ vậy cũng đúng. Anh có điều kiện tốt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái thích”.
Dường như không ngờ Bối Nhĩ Đóa lại chuyển đề tài sang người mình, Úc Thăng hơi mở to mắt, chỉ cười không nói.
“Có thể hỏi anh một câu nữa không? Anh thích kiểu phụ nữ thế nào?” Bối Nhĩ Đóa thuần túy là hỏi giúp Đường Lật.
Nụ cười của Úc Thăng chưa tắt, phong độ vẫn rất tốt nhưng hứng thú nói chuyện rõ ràng đã giảm hơn nửa, khách sáo trả lời có lệ: “Không thể nói được là loại hình cụ thể thế nào, chủ yếu là phải xem người ta”.
“Xem người ta? Thế còn cao thấp béo gầy, tính tình sôi nổi hay trầm lặng?”
“Cái này không có yêu cầu đặc biệt”.
Đường Lật thấy thế hắng giọng một tiếng nhắc nhở bạn thân: “Nhĩ Đóa, vừa nãy cậu nói còn có việc không ở lâu được mà? Tớ thấy cũng không còn sớm nữa, cậu mau về đi”.
Úc Thăng đứng dậy: “Lát nữa Đường Lật còn phải truyền nước, có anh ở đây trông cô ấy, em không cần lo lắng”.
Bối Nhĩ Đóa từ nhiên bị hạ lệnh trục khách vô cớ, trước khi đi còn dặn dò Đường Lật phải nghỉ ngơi cho tốt.
Sau khi Bối Nhĩ Đóa rời khỏi phòng bệnh, Úc Thăng suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nói với Đường Lật: “Chẳng lẽ là ảo giác? Dường như bạn em rất hứng thú với cuộc sống tình cảm của anh?”
Đường Lật chột dạ hỏi ngược lại: “Thật... thật sao?”
“Làm phiền em lúc nào có thời gian giải thích với cô ấy một chút”.
“Giải... giải thích cái gì?”
“Anh không có bất cứ cảm giác nào với cô ấy”. Úc Thăng dựa lưng vào sofa, bổ sung thêm: “Có điều cố gắng nói khéo một chút”.
“Vì sao?” Tim Đường Lật đập thình thịch, anh ấy bày tỏ lập trường kiên định như thế chẳng lẽ là sợ mình hiểu lầm về chuyện này? Lẽ nào anh ấy cũng có ý gì với mình...
“Bởi vì...” Úc Thăng chậm rãi lắc đầu: “Quan điểm thẩm mỹ của anh từ nhỏ đã hoàn toàn không giống Diệp Trữ Vi”.
“...”
Không ngờ lại là lý do này. Đám bông bóng màu hồng xung quanh Đường Lật lập tức đồng loạt tan biến.
Suýt nữa thì quên, chủ tịch đại nhân có lúc nói chuyện rất cay nghiệt.
Không biết mình vừa bị người ta ruồng bỏ, Bối Nhĩ Đóa còn tưởng đã tạo dựng được bầu không khí cực tốt giúp Đường Lật, sau khi cô về nhất định hai người đó còn có những chuyện hay ho trong phòng bệnh đơn, thế là trước khi ngủ gửi tin nhắn hỏi dò và nhận được câu trả lời của Đường Lật: “Tiếp theo là anh ta nhìn tớ ăn hết một quả táo và một quả cam rồi đi về”.
Đáp án này mặc dù ngoài dự liệu nhưng cũng không coi như quá bất ngờ dù sao thì Đường Lật cũng chưa bao giờ có chiến lược về tình cảm, không biết nắm bắt thời cơ cũng là bình thường. Phải biết từ thời cấp ba đến hết đại học Đường Lật tổng cộng đã thầm mến ba lần, điều đặc biệt nằm ở chỗ cả ba lần đối phương đều không biết gì về sự tồn tại của cô.
Nếu là chính mình? Khi gặp một cơ hội từ trên trời rơi xuống, chắc hẳn mình sẽ không thể lãng phí mà nói thẳng với anh ấy, không biết bắt đầu từ bao giờ, em đã có cảm giác khác lạ đối với anh.
Thầm hình dung cảnh tượng khi biểu lộ câu này, trong đầu lại hiện lên một gương mặt không nên hiện lên... Bối Nhĩ Đóa lập tức kéo chăn lên che kín mặt.
Cô nhớ lại buổi hẹn với anh ta ở khu vui chơi, từ sợ hãi khi chơi trò căn phòng rơi đến tim đập loạn nhịp khi chạm vào ngực anh ta, còn cả ngọt ngào lúc ăn kem, cảm giác mỗi một khắc đều rất mãnh liệt...
Đây là thích sao? Vốn cô còn định hỏi Đường Lật xem sao nhưng bây giờ xem ra chỉ còn cách tự đi tìm đáp án.
***
Do thái độ kiên quyết của Úc Thăng, Đường Lật nằm viện đủ mười ngày.
Trong mười ngày này chủ tịch đại nhân không chỉ ngày ngày đến bệnh viện trình diện, đích thân chăm sóc nhân viên của mình mà còn rất quan tâm giải quyết vấn đề chỗ ở cho nhân viên.
Nhà Đường Lật ở ngoại thành, công ty thì ở phía tây thành phố. Đường Lật tạm thời chưa có xe, lộ trình hàng ngày quá dài, đi đi về về rất vất vả, cô vẫn định thuê nhà nhưng vẫn không tìm được nơi nào gần đây. Lần này nhờ họa lại được phúc, Úc Thăng đã giải quyết vấn đề này giúp Đường Lật, đưa cho cô chìa khóa và hợp đồng thuê một căn nhà chung cư cao cấp với giá thuê hàng tháng rẻ không tưởng tượng nổi.
Đường Lật hạnh phúc như đang mơ, đánh mất khả năng phán đoán cơ bản, lập tức kí hợp đồng theo chỉ bảo của Úc Thăng.
Hôm Đường Lật xuất viện Bối Nhĩ Đóa tới đón, Úc Thăng ăn mặc chỉnh tề cũng có mặt, làm xong thủ tục xuất viện rồi lại đưa hai cô gái về nhà mới.
Lúc Úc Thăng đi lấy xe, Bối Nhĩ Đóa và Đường Lật chờ ở cửa khoa điều trị. Đường Lật vẫn còn trong trạng thái ngỡ ngàng vì hạnh phúc, bất kể Bối Nhĩ Đóa nói gì cũng không nghe vào tai. Đến tận lúc Bối Nhĩ Đóa dùng ngón tay chọc vào đầu, Đường Lật mới quay sang hỏi: “Cậu nói gì cơ?”
“Không có gì”. Bối Nhĩ Đóa thấy thế chán nản từ bỏ ý định trao đổi với Đường Lật, nhàn hạ đứng nhìn quanh.
Sau đó Bối Nhĩ Đóa phát hiện một chuyện quái dị, mấy y tá thực tập đi qua đi lại thường xuyên nhìn trộm cô, ánh mắt dường như đang nghiên cứu nhưng lại có vẻ không dám khẳng định, đưa mắt nhìn nhau, khe khẽ thì thầm.
Bối Nhĩ Đóa lấy gương trong túi xách ra soi, khẳng định trên mặt không có vấn đề gì, trong lòng bắt đầu sinh nghi.
Úc Thăng nhanh chóng lái xe tới, Bối Nhĩ Đóa và Đường Lật lên xe.
“Chung cư đầy đủ thiết bị, hôm qua anh đã thuê người đến quét dọn vệ sinh, đến siêu thị mua một ít nhu yếu phẩm, đồ ăn thức uống và vật dụng hàng ngày cơ bản đều đủ cả”. Úc Thăng vừa lái xe vừa hỏi: “Đúng rồi, hai em có đói không?”
Đường Lật thành thật trả lời: “Đói”.
“Anh cũng hơi đói rồi”. Úc Thăng suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Bây giờ đang giờ cao điểm, không dễ gì tìm được quán ăn sạch sẽ. Đường Lật phải ăn đồ ăn nhẹ đủ dinh dưỡng. Thế này nhé, trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chúng ta về nhà tự nấu”.
“Sếp Úc, anh biết nấu ăn à?” Đường Lật hỏi.
“À, anh chỉ biết luộc sủi cảo”. Úc Thăng nói: “Nhưng mà anh có thể tìm cao thủ đến”.
“Ai thế?” Đường Lật tò mò.
“Diệp Trữ Vi, anh ấy nấu ăn rất giỏi”.
Trái tim Bối Nhĩ Đóa như bị treo lên cao vì câu này...
“Thế thì ngại lắm. Vì một bữa cơm trưa mà lại bắt cậu của anh đến làm bếp à?” Đường Lật từ chối khéo: “Chúng ta ăn tạm gì đó thôi, mì ăn liền cũng được”.
“Không sao”. Úc Thăng đánh tay lái ngoặt xe vào một con phố hẹp yên tĩnh, mỉm cười nói: “Hôm nay anh ấy được nghỉ, chắc là có thời gian, để anh gọi điện cho anh ấy”.
Úc Thăng giảm tốc độ, gọi điện thoại cho Diệp Trữ Vi, chỉ nói đơn giản mấy câu và đọc địa chỉ nhà mới của Đường Lật.
“Xong rồi, lát nữa anh ấy sẽ tới”. Úc Thăng tỏ ý tất cả mọi vấn đề đều đã được giải quyết dễ dàng.
Đường Lật rất ngại, quay sang nhìn Bối Nhĩ Đóa vẫn không lên tiếng. Bối Nhĩ Đóa thì ngồi ôm túi xách, giả vờ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nói thật là cô cũng có tư tâm, đó là kỳ thực cô rất muốn nếm thử những món Diệp Trữ Vi làm... Hơn nữa cô đã mười ngày không gặp anh ta, dường như đã hơi muốn gặp anh ta. Vì vậy cô im lặng tán đồng đề nghị của Úc Thăng một cách trơ trẽn.
Úc Thăng thoáng nhìn Bối Nhĩ Đóa vẫn yên lặng trong gương chiếu hậu, vẻ mặt rất tùy ý: “Dù sao mọi người cũng biết nhau cả”.
Bối Nhĩ Đóa coi như không liên quan gì đến mình, càng chăm chú ngắm nghía phong cảnh ngoài cửa sổ xe. Đương nhiên trong đầu lại toàn là hình ảnh của một người nào đó...
Căn hộ mới rộng rãi sạch sẽ, ánh sáng đầy đủ. Đường Lật cực thích, cùng Bối Nhĩ Đóa đi hai vòng mới dừng lại. Đúng lúc chuông cửa vang lên, Úc Thăng đi ra mở cửa, Diệp Trữ Vi đứng bên ngoài.
Ánh mắt Bối Nhĩ Đóa lập tức đưa ra nhìn người nào đó ngoài cửa. Áo sơ mi màu vàng nhạt là phẳng lì, quần màu xám đậm rất dài, trên tay xách một túi nhựa.
Diệp Trữ Vi đi vào, ngồi xuống thay giầy rất yên lặng. Úc Thăng cười vỗ vỗ vai anh ta, dẫn anh ta đi vào phòng bếp. Từ đầu đến cuối không ai nói câu nào.
Một lát sau Úc Thăng cho biết mọi việc đã xong xuôi: “Vấn đề ăn uống đã giải quyết. Có anh ấy ở đây, chúng ta chỉ việc ngồi yên chờ đợi”.
Đường Lật lắc đầu: “Làm thế sao được chứ? Em vào bếp xem có thể giúp được việc gì không”.
Úc Thăng ngăn Đường Lật lại: “Không được, em đang bị thương, để dầu bắn vào không phải chuyện tốt”.
Bối Nhĩ Đóa nhân cơ hội đi vào bếp, nói: “Để em vào hỗ trợ, hai người cứ ngồi nghỉ đi”.
Vào phòng bếp, cô thấy Diệp Trữ Vi đeo tạp dề đang thái phi lê, chiếc chảo bên tay trái phát ra tiếng dầu sôi xèo xèo, bóng lưng anh ta rất yên tĩnh.
“Có việc gì có thể giúp anh không?” Bối Nhĩ Đóa thò đầu tới, nhìn thấy các loại nguyên liệu nấu ăn đặt trên kệ bếp.
“Cô biết làm gì?” Anh ta hỏi ngược lại.
“Rửa rau chắc không thành vấn đề”.
“Vậy cô rửa cà chua và khoai tây đi”.
Bối Nhĩ Đóa rửa tay xong xắn tay áo lên, bắt đầu ngoan ngoãn rửa cà chua và khoai tây.
Diệp Trữ Vi thái phi lê xong cầm lấy đũa, thành thạo gắp từng miếng cho vào chảo.
Trong bếp không có sự giao lưu nào, chỉ còn lại tiếng nước chảy và hơi nóng lượn lờ. Hai người giống như một đôi vợ chồng đã chung sống thời gian rất lâu.
“Anh làm thế nào học được nấu ăn?” Bối Nhĩ Đóa gợi chuyện.
“Hồi cấp ba học trường nội trú, thức ăn rất khó ăn, cuối tuần cũng chẳng muốn về nhà nên đến siêu thị gần đó mua thức ăn mang về kí túc xá đun bằng nồi cơm điện”. Anh ta nói: “Dần dần học được thôi”.
“Thật là lợi hại”. Cô khen ngợi.
Anh ta quay sang nhìn cô một cái, cảm thấy hơi khó hiểu: “Lợi hại cái gì?”
“Đa số đàn ông đều không biết nấu ăn, chỉ biết luộc sủi cảo đông lạnh”. Giống như sếp Úc.
“Đó là bởi vì họ lười”. Anh ta buông mắt, vặn nhỏ lửa, rắc gia vị lên những lát cá vàng rộm: “Nấu ăn ai cũng làm được, chỉ cần họ muốn làm”.
“Nhưng cũng chia thành nấu ngon và không ngon. Có một số người rất muốn nấu nhưng không nấu ngon được”.
Anh ta nghe vậy lấy một chiếc bát con trên kệ bếp, gắp một miếng cá vừa rán xong bỏ vào bát rồi đưa cho cô: “Cô có thể nếm thử xem có ngon không”.
Bối Nhĩ Đóa cầm bát đũa, gắp miếng cá lên cắn một miếng, môi hơi bỏng một chút.
Anh ta chờ cô nhận xét.
“Đây... đúng là anh làm à?” Bối Nhĩ Đóa buột miệng nói, hai mắt tràn ngập sự sùng bái chân thành: “Còn ngon hơn bố tôi làm”.
“Ở đây ngoài cô và tôi còn có người khác sao?” Ý anh ta là không phải tôi làm thì chẳng lẽ là cô làm?
Bối Nhĩ Đóa ăn hết miếng cá rán, khóe miệng dính một chút dầu. Diệp Trữ Vi nhìn hơi chướng mắt, tiện tay lấy khăn giấy lau vết dầu trên miệng giúp cô.
Cách lớp khăn giấy mỏng manh, nhiệt độ từ ngón tay anh ta truyền sang khóe môi cô. Còn cô thì trơ mắt nhìn động tác tự nhiên của anh ta, nhất thời không nghĩ được chuyện gì khác.
Anh ta thu tay về, đồng thời ánh mắt nhìn xuống, ngẫu nhiên rơi vào ngực cô. Phát hiện trên ngực cô cũng có một chút dầu chậm rãi nhấp nhô theo nhịp thở thuộc về riêng phụ nữ, anh ta đưa khăn giấy cho cô: “Chỗ này cũng có dầu, cô tự lau đi”.
Bối Nhĩ Đóa nhận khăn giấy, xoay người đi, cúi đầu xuống nhìn. Giọt dầu đó rơi quá mức không đúng chỗ, rơi đúng điểm cao nhất trên ngực trái của cô.
Là ảo giác sao? Vừa rồi hình như anh ta rất thản nhiên nhìn vị trí nhạy cảm của cô mà cô cũng hoàn toàn không e ngại, hai người dường như đã quen...
Đột nhiên cô cảm thấy gian bếp này quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ đưa tay ra đã chạm vào đối phương.
Lúc cô quay lại thì anh ta đã tắt bếp, gắp cá rán ra đĩa, vẻ mặt còn thản nhiên hơn vừa rồi.
Dường như anh ta cũng ý thức được vừa rồi ánh mắt mình nhìn không đúng chỗ nên chỉ yên lặng không muốn nhiều lời như vẽ rắn thêm chân.
Cô thấy thế cũng không quá để ý nữa, tiếp tục rửa cà chua rồi vớt ra đặt lên thớt. Anh ta lại lùi hai bước, người cô đang nghiêng về phía trước, đầu cúi xuống, đến lúc ngẩng mặt lên thì đập thẳng mũi vào lưng anh ta.
Anh ta đặt bát xuống, quay lại cúi người xuống nhìn cô.
“Va vào mũi à?” Anh ta xác nhận lại, ánh mắt cuối cùng cũng hạ xuống ngang với mắt cô.
“Vâng, nhưng mà không sao”. Cô cố gắng kiềm chế nhịp tim tăng tốc.
“Ờ, nhưng sao mặt cô lại đỏ vậy?” Anh ta tỉ mỉ quan sát hai má cô.
“... Bởi vì trong bếp nóng quá”.
“Trong này hơi nóng thật”. Anh ta suy nghĩ một lát: “Cô ra ngoài đi, để mình tôi làm được rồi”.
“Anh không cần hỗ trợ à?”
“Không cần”. Anh ta đứng thẳng lên: “Cô đứng ở đây chỉ làm tôi mất tập trung”.
“Hay là tôi đứng sang bên cạnh bày mâm giúp anh?” Dù sao cô cũng ngại giao hết mọi việc cho anh ta làm.
Anh ta cầm dao bổ cà chua cô đã rửa xong: “Cô đứng ở đâu cũng thấy được, tôi không thể nào coi như không thấy, cho nên cô cứ ra ngoài trước đi”.
“...”
Thôi được, cô đi ra...
Bối Nhĩ Đóa ra khỏi bếp, Diệp Trữ Vi vừa nấu canh khoai tây cà chua vừa xào rau, có lẽ là lửa hơi nóng nên anh ta cảm thấy bực bội vô cớ. Sau khi xào nấu xong, anh ta đứng một mình dựa vào cửa sổ, yên lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài, sắc mặt hờ hững. Đến khi đã hoàn toàn gạt bỏ được hình ảnh không nên nghĩ đến ra khỏi đầu, anh ta mới không nói một lời bưng mâm ra ngoài.
Chỉ có anh ta mới biết, đây là chuyện từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra, cũng không thể xảy ra trong không khí như thế.
Chân thực lại giống như ảo giác, vừa rồi không ngờ anh ta lại thấy kích động...