Bởi vì đã đồng ý gửi ảnh thời cấp ba của mình cho Diệp Trữ Vi xem, Bối Nhĩ Đóa hỏi anh ta phương thức liên lạc ngoài điện thoại di động.
Diệp Trữ Vi hiển nhiên là đồ cổ có thâm niên trên phương diện này, QQ gì đó đều không dùng, trực tiếp nhắn cho cô một dòng: “Gửi đến hộp thư công việc của tôi”.
Bối Nhĩ Đóa chọn một hồi lâu, cuối cùng chọn một bức ảnh bình thường. Cô mặc y phục hàng ngày, đứng dưới gốc nhãn. Đó là ảnh các học sinh chụp cho nhau hôm về trường sau kỳ thi đại học.
Cô gửi vào hộp thư của Diệp Trữ Vi, một lát sau nhận được trả lời của Diệp Trữ Vi: “Không khác cô bây giờ là mấy”.
Đây là khen hay chê? Bối Nhĩ Đóa rất tiếc nuối phát hiện, lúc cô xinh đẹp nhất cũng không thể làm anh ta choáng ngợp... Thôi được, dù sao anh ta cũng không có yêu cầu gì đối với dung mạo của phụ nữ, bây giờ cô có xinh đẹp hay không cũng không hề ảnh hưởng đến cảm giác của anh ta đối với cô, huống hồ là dáng vẻ trước kia.
Mà Diệp Trữ Vi bên kia máy tính thì đang lạnh nhạt xem bức ảnh Bối Nhĩ Đóa gửi đến.
Ánh nắng mùa hè chiếu xuống qua tán cây nhãn, chiếu sáng gương mặt trẻ trung rạng ngời. Dáng đứng của cô hoàn toàn không câu nệ, hai tay ấn chiếc mũ Arale đội trên đầu, tóc đuôi ngựa buông xuống vai phải, nụ cười vừa hào phóng vừa thân thiết, mắt nheo lại như trăng non, dáng vẻ tươi vui như trời sập cũng sẽ không âu sầu.
Cô mặc áo không tay màu xanh lam và quần soóc bò màu hồng, cánh tay nhỏ gầy, trắng đến lóa mắt, chỉ là khuỷu tay trái bị rách da phải bôi thuốc đỏ. Hai chân thẳng tắp tinh tế cũng trắng muốt như ngọc, dưới chân là một đôi giầy thể thao màu đen.
Gầy hơn cô bây giờ một chút, nhưng đối với anh ta thì vẫn mi nhon như nhau.
Anh ta nhìn rất lâu, sau đó bấm chuột phải lưu lại, đặt làm hình nền máy tính.
Bối Nhĩ Đóa đã gửi ảnh của cô, đổi lại, anh ta cũng phải gửi cho cô một bức ảnh của mình.
“Ảnh của anh đâu?” Thấy anh ta mãi không có động tĩnh gì, Bối Nhĩ Đóa thúc giục.
“Tạm thời không tìm được, sau này nói tiếp”. Anh ta dường như không coi việc này ra gì.
“Anh có phải quân tử không? Sao lại nuốt lời như thế?” Bối Nhĩ Đóa nghiêm túc kháng nghị.
“Không tìm được thật. Tôi rất ít khi chụp ảnh, cơ bản cũng không có ai sẵn lòng chụp cho tôi”. Anh ta giải thích hợp tình hợp lí: “Nhớ trước có một tấm nhưng vừa rồi tìm mãi không thấy, hình như là bị xóa mất rồi”.
Bối Nhĩ Đóa tỉnh ngộ, cô đã bị Diệp Trữ Vi chơi xấu, nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu buông tha: “Ảnh tập thể thì kiểu gì cũng có chứ?”
“Có một tấm chụp cả khóa luôn, nhưng cô thấy rõ sao?”
“...” Bối Nhĩ Đóa triệt để không nói được gì. Cô không muốn nói chuyện với anh ta nữa, đặt điện thoại xuống đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Đêm đã khuya, Diệp Trữ Vi viết xong báo cáo khoa học, đóng file lại, bức ảnh Bối Nhĩ Đóa trên màn hình lại đập vào mắt.
Anh ta uống một ngụm trà nguội, hai tay chống cằm yên tĩnh nhìn rất lâu rồi lẩm bẩm đánh giá: “Được đấy. Chân không kém người mẫu trên biển quảng cáo là mấy, nhưng khuôn mặt thì xuất sắc hơn nhiều”.
***
Chương trình game show thực tế của sếp Úc đã xác định được tên gọi, tên là “Chuyện động lòng nhất”.
Trước khi tiến hành tuyển người chơi trên phạm vi toàn quốc, sếp Úc dự định để Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa quay một đoạn video tuyên truyền, địa điểm được chọn tại làng nghỉ mát ở ngoại ô.
Đêm trước hôm ghi hình, Bối Nhĩ Đóa gọi điện thoại cho Diệp Trữ Vi, cho biết mình hơi căng thẳng.
“Đã đáp ứng thì phải làm tốt”. Diệp Trữ Vi nói trong điện thoại.
“Chẳng lẽ anh không căng thẳng chút nào à? Không biết họ cần chúng ta quay cái gì, ngay cả Đường Lật cũng không biết nội dung cụ thể”.
“Đến ngày mai chẳng phải sẽ biết sao?”
Bối Nhĩ Đóa nhìn trời: “Nếu đến ngày mai tôi căng thẳng quá không dám đến thì làm thế nào?”
“Cũng được, chỉ cần cô chấp nhận bồi thường gấp ba tiền thù lao vì vi phạm hợp đồng”.
“Khụ khụ, tôi chỉ nói vậy thôi, tôi vẫn sẽ cố gắng phối hợp”.
“Đừng căng thẳng quá”. Giọng anh ta tĩnh lặng như biển cả ban đêm, có sức mạnh vỗ về lòng người: “Bây giờ đi ngâm chân, uống một cốc sữa nóng, nghe nhạc một lát rồi ngủ”.
“Vâng”. Tai Bối Nhĩ Đóa nóng lên, bởi vì giọng anh ta quá mức dịu dàng.
“Không phải chỉ có một mình cô, còn có tôi nữa mà”. Anh ta nhắc nhở: “Cô có gì phải sợ?”
Nói xong anh ta kết thúc cuộc trò chuyện.
Bối Nhĩ Đóa rất lâu không phản ứng lại được. Vừa rồi anh ta nói gì?
Có anh ta bên cạnh nên cô không cần phải sợ, đúng không?
Nhưng điều cô muốn nói là, chính vì đối tượng là anh ta nên cô mới sợ hãi vô cớ.
Nếu diễn một vở kịch với một người lạ hoàn toàn không có cảm giác gì, cô cũng chưa đến mức như thế.
***
Chiều hôm sau Diệp Trữ Vi xin nghỉ nửa ngày, cùng Bối Nhĩ Đóa theo xe của tổ làm phim đến làng nghỉ mát ở rừng rậm ngoại ô có suối nước nóng.
Bối Nhĩ Đóa bước xuống xe, màu xanh mát mắt khiến tâm tình cô lập tức cũng mát lạnh.
Hít thở không khí trong lành đầy ô xi, lục phủ ngũ tạng như được gột rửa một phen.
Làng nghỉ mát này có mười bảy tòa biệt thự thấp thoáng giữa tán rừng, hòa làm một với thiên nhiên. Giữa những tòa biệt thự có đường mòn kín đáo, bảo đảm qua lại tiện lợi, đồng thời cũng bảo đảm sự riêng tư cho khách quý. Không ít người lắm tiền cuối tuần đều lựa chọn đến đây nghỉ ngơi. Chỉ có điều hôm nay không phải cuối tuần, cả khu làng nghỉ mát có rất ít người, rất tiện cho tổ làm phim công tác.
Đường Lật bị Úc Thăng tạm thời phái đi tham gia một hội nghị cùng ngành, Bối Nhĩ Đóa không có cả người để bàn bạc, bị nhân viên công tác kéo thẳng đến một phòng nghỉ thuê tạm thời, trang điểm, thay quần áo, đeo trang sức rồi ra sân diễn.
Diệp Trữ Vi đã chờ ở bãi cỏ trung tâm khu ghi hình, cúi đầu chơi điện thoại di động. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu lên thoáng nhìn Bối Nhĩ Đóa trang điểm kĩ càng, nói không hề nể nang: “Ai trang điểm cho cô vậy?”
Bối Nhĩ Đóa quay lại nhìn chuyên gia trang điểm. Vừa rồi ở trong phòng nghỉ cô nhìn chính mình trong gương cũng cảm thấy hơi băn khoăn, trang điểm thế này có phải quá đậm? Cô đã nói điều này hai lần nhưng chuyên gia trang điểm đều không để ý đến ý kiến của cô. Lúc cô hỏi lần thứ ba, đối phương buông một câu rất kẻ cả: “Yên tâm, tôi có chừng mực, cô không cần lo lắng dư thừa”.
Chuyên gia trang điểm đã nói như vậy nên Bối Nhĩ Đóa cũng đành yên lặng. Dù sao đối phương cũng là chuyên gia trong lĩnh vực này, kinh nghiệm dày dạn hơn cô nhiều, cô muốn phản đối cũng không có lý do đầy đủ.
Diệp Trữ Vi nhìn chuyên gia trang điểm có vẻ mặt kiêu ngạo: “Đề nghị cô lau đi một nửa phấn trên mặt cô ấy, bỏ kính áp tròng và dây chuyền trên cổ, mí mắt cũng vẽ lại lần nữa, không được dùng màu tối”.
Chuyên gia trang điểm mím môi, đây không phải lần đầu tiên cô ta bị người ngoài nghề nghi vấn, trong lòng đã chuẩn bị câu trả lời hoàn mỹ: “Diệp tiên sinh, là thế này, chúng tôi căn cứ điều kiện bản thân của Bối tiểu thư...”
Diệp Trữ Vi không cho cô ta cơ hội giải thích, thái độ lạnh nhạt lại sắc bén: “Tôi nghĩ tôi hiểu cô ấy hơn cô nhiều. Không có người nào chuyên nghiệp hơn tôi trong việc xây dựng hình tượng cho cô ấy đâu”.
Chuyên gia trang điểm cau mày: “Nhưng dùng kính áp tròng sẽ tương đối có thần thái, anh không phản đối điều này chứ?”
“Không cần, mắt cô ấy đã đủ mê người rồi”.
Chuyên gia trang điểm: “...”
Bối Nhĩ Đóa: “...”
Bối Nhĩ Đóa bị kéo về phòng nghỉ để trang điểm lại. Lúc đi ra lần nữa, cô nhìn thấy Diệp Trữ Vi và Úc Thăng đang đứng nói chuyện trên bãi cỏ.
Úc Thăng ngẩng đầu lên trước, nhìn Bối Nhĩ Đóa chậm rãi đi tới. Cô mặc một bộ váy liền áo không tay màu vàng nhạt in hình những cánh chim phối hợp với giày cao gót cổ thấp màu trắng, tóc đen xõa ngang vai, sáng ngời như ánh nắng ấm áp dịu dàng giữa phông nền xanh biếc.
“Rất đẹp, có điều trang điểm hơi nhạt một chút”. Úc Thăng mỉm cười nói.
Chuyên gia trang điểm bên cạnh nhún vai: “Tôi cũng cảm thấy quá nhạt, có điều Diệp tiên sinh đã nhất quyết yêu cầu nên tôi cũng chỉ có thể phối hợp”.
Diệp Trữ Vi coi thường đánh giá của bọn họ, cầm tay kéo Bối Nhĩ Đóa đến bên cạnh mình, cúi đầu kiểm tra.
Ánh mắt trong trẻo của anh ta dừng lại trên người cô một thời gian dài đủ để khiến Bối Nhĩ Đóa thấp thỏm.
“Hiển nhiên là tốt hơn vừa rồi quá nhiều”. Diệp Trữ Vi nhẹ nhàng chuyển ánh mắt sang chuyên gia trang điểm: “Bây giờ cô ấy mới phù hợp với tưởng tượng của tôi”.
Tưởng tượng của anh ta... Khóe miệng chuyên gia trang điểm giật giật. Người đàn ông trước mặt này rõ ràng đã phủ nhận toàn bộ trình độ chuyên nghiệp của cô ta, trang điểm cho bạn gái hoàn toàn theo sở thích của mình, quả thực cuồng vọng đến mức độ không thể nhẫn nhịn.
Úc Thăng quan sát thấy vẻ mặt của chuyên gia trang điểm, hắng giọng một tiếng, mỉm cười xoa dịu bầu không khí: “Chúng ta bắt đầu quay cảnh thứ nhất nhé!”
Cảnh thứ nhất rất đơn giản, đó là hai người tay trong tay đi trên bãi cỏ. Đến lúc mệt, nhân vật nữ ngồi xuống, tháo giày cao gót, rất tự nhiên đặt chân lên trên đùi nhân vật nam, một tay cầm chiếc lá xanh, nhắm mắt lại hưởng thụ khoảnh khắc an nhàn.
Trước khi chính thức ghi hình, hai người diễn tập một hồi. Lúc ngồi xuống bãi cỏ mềm mại, tháo giầy ra đặt chân lên trên đùi Diệp Trữ Vi, Bối Nhĩ Đóa lập tức cảm thấy khó xử, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô làm một việc như vậy với một người đàn ông.
Hơn nữa, trọng điểm là...
Ánh mắt Diệp Trữ Vi từ đầu đến cuối vẫn tập trung trên chân cô, một giây cũng chẳng muốn chuyển đi.
Cảm giác đó như là lần đầu tiên nhìn thấy chân phụ nữ...
“Anh làm sao vậy?” Bối Nhĩ Đóa hỏi.
“Không ngờ chân cô lại nhỏ như vậy”. Anh ta nói sau khi yên lặng một hồi.
“Nhỏ à? Bình thường thôi mà, tôi đi giày thể thao cỡ ba mươi sáu”. Cô giải thích: “Dù sao tôi cũng chỉ cao một mét sáu, chân có thể to đến đâu chứ? Anh đi giầy bao nhiêu?”
“Bốn mươi sáu”.
Ngay cả chân cũng chênh lệch nhiều như vậy... Bối Nhĩ Đóa liếc bàn chân rất dài của anh ta, thầm nghĩ với chiều cao của anh ta thì đích xác cũng phải đi giầy rất to.
Lúc chính thức ghi hình, hai chân Bối Nhĩ Đóa đặt trên đùi Diệp Trữ Vi, ngón tay xoay chiếc lá cây đạo cụ, nhắm mắt lại, làm bộ hưởng thụ giây phút này một cách rất tự nhiên.
Gió nhẹ lướt qua mặt, khung cảnh xanh mướt. Nói thật lòng, đây là một khoảng thời gian thanh nhàn đẹp đẽ. Không khí, ánh nắng, cây cối đều làm người ta thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần, ngay cả hơi thở cũng có hương thơm đặc trưng. Nhưng chuyện không phù hợp duy nhất là... tại sao lòng bàn chân lại càng ngày càng ngứa ngáy?
Cô cảm thấy kỳ lạ, hé mắt ra nhìn trộm Diệp Trữ Vi, phát hiện anh ta ngồi dựa vào gốc cây, ánh mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt bình thản, nhưng ngón tay lại chậm rãi vẽ vong tròn dưới gan bàn chân cô.
Cô vội nhấc chân lên rồi đặt xuống lần nữa, dùng động tác này để ra hiệu cho anh ta đừng chọc cô.
Động tác của anh ta dừng lại, đoán cô có máu buồn nên không tiếp tục nữa mà xòe tay ra nắm lấy gan bàn chân cô.
Bối Nhĩ Đóa cảm nhận được sự dịu dàng, ấm áp và mạnh mẽ từ gan bàn chân, trái tim cũng đập ngày một nhanh hơn.
“Thoải mái không?” Anh ta hỏi nhỏ.
“Có”. Bàn chân cô còn không to bằng bàn tay anh ta, nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay anh ta rất dễ dàng.
“Lúc tôi ba tuổi có một lần ban đêm bị sốt, bố mẹ tôi đều không có nhà. Tôi uống thuốc xong ngủ, bà giúp việc chăm sóc tôi đã nắm chân tôi cả đêm”. Anh ta chậm rãi nhớ lại: “Tôi vẫn nhớ cảm giác đó”.
Bối Nhĩ Đóa thầm nghĩ, thì ra bây giờ anh ta đang coi cô như một đứa bé ba tuổi.
Anh nói xong, ánh mắt và ánh nắng lấp lánh cùng chuyển đến bàn chân cô, bình tĩnh nghiên cứu bàn chân nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay mình: “Chân cô thoạt nhìn còn chưa tiến hóa hoàn toàn nhưng hình dạng bàn chân cũng đẹp”.
Bối Nhĩ Đóa cười xảo quyệt: “Anh cẩn thận đấy, chân tôi rất dễ đổ mồ hôi, bởi vì máu tôi hơi nóng nên trời có lạnh đến mấy thì gan bàn chân vẫn nóng”.
Anh ta suy nghĩ một lát, sau đó nói một câu từ đáy lòng: “Vậy thì rất hợp để mùa đông tôi dùng sưởi tay”.
Bối Nhĩ Đóa: “...”
Trong quá trình ghi hình cảnh thứ nhất, Diệp Trữ Vi vẫn ngắm nghía bàn chân Bối Nhĩ Đóa mà không coi ai ra gì, đến khi kết thúc còn không kịp thời buông ra, làm cho cả tổ làm phim, bao gồm sếp Úc đứng xem đều cực kỳ kinh ngạc, đồng thời gật gù vỡ lẽ, thì ra anh ta có sở thích kỳ quặc này.
Che giấu kĩ thật.
***
Cảnh đầu tiên đã quay xong, trước khi quay cảnh thứ hai nhà tạo mẫu tóc tới làm tóc cho Bối Nhĩ Đóa. Sau khi ngồi xuống, Bối Nhĩ Đóa nhìn xung quanh, không biết Diệp Trữ Vi đã đi đâu, vẻ mặt cô hơi thất thần.
“Đang tìm ai à?” Nhà tạo mẫu tóc ánh mắt sắc sảo đứng sau lưng cô lên tiếng hỏi, đồng thời thầm nghĩ, làm gì mà dính như sam thế, tách ra một hồi không chết được đâu.
“Vâng”. Bối Nhĩ Đóa gật đầu: “Xin hỏi chị có biết anh ấy đi đâu không?”
“Cùng bàn bạc nội dung ghi hình tiếp theo với sếp Úc trong phòng nghỉ bên cạnh”.
“Bàn bạc? Chẳng phải đã quyết định xong từ lâu rồi sao?”
“Tạm thời có thay đổi”. Nhà tạo mẫu tóc dùng ngón tay đo trán Bối Nhĩ Đóa: “Là đề nghị của bạn trai cô. Anh ta cho rằng nội dung cảnh thứ hai quá cứng nhắc, yêu cầu sửa lại cho tự nhiên hơn, thân mật hơn. Sếp Úc đã đồng ý”.
Bối Nhĩ Đóa kinh ngạc, từ bao giờ Diệp Trữ Vi lại trở thành người khống chế toàn bộ tình hình rồi? Ngay cả sếp Úc cũng phải nghe lời anh ta sao?
Nhà tạo mẫu tóc hí hoáy làm tóc cho Bối Nhĩ Đóa, hỏi cô: “Thời đi học thì cô để kiểu tóc thế nào?”
“Tóc đuôi ngựa”. Bối Nhĩ Đóa nhìn chính mình trong gương: “Dài hơn bây giờ rất nhiều, phía trước để mái chéo”.
“Nghe có vẻ rất đáng yêu”. Nhà tạo mẫu tóc lẩm bẩm: “Thảo nào anh ta lại thích như vậy”.
Bối Nhĩ Đóa tỏ vẻ nghi hoặc, ánh mắt vô tình bắt gặp ánh mắt nhà tạo mẫu tóc, cả hai người đều hơi lúng túng.
Nhà tạo mẫu tóc giải thích: “Bởi vì bạn trai cô thích cô mặc đồng phục học sinh cho nên cần có một kiểu tóc phù hợp”.
Đồng phục học sinh...
Bối Nhĩ Đóa có một giây cảm thấy nhất định là mình đã nghe nhầm.