“Nhĩ Đóa, chuyện con kết hôn bố đã kể với mẹ.” Bối Hành An nói trong điện thoại.
“Bà ấy nói thế nào ạ?” Đối với chuyện này Bối Nhĩ Đóa không cảm thấy kỳ lạ, thậm chí cô đã chuẩn bị tâm lý.
“Bà ấy không nói gì nhưng bố biết trong lòng bà ấy luôn hi vọng con sống tốt.” Bối Hành An nói một cách nghiêm túc, “Nhĩ Đóa, bà ấy không phải là người ngoài, bà ấy là mẹ của con.”
Kết thúc trò chuyện, Bối Nhĩ Đóa ngồi một mình trước bàn làm việc, ánh mắt hững hờ. Diệp Trữ Vi tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của cô, anh đi tới bên cạnh, hỏi cô làm sao vậy.
“Mẹ biết chúng ta kết hôn rồi.”
“Vì thế em lo lắng?”
Bối Nhĩ Đóa lắc lắc đầu: “Không ạ, dù sao từ nhỏ đến giờ quan hệ giữa em và mẹ không tốt lắm.”
“Em có nghĩ rằng bà ấy luôn yêu em không?”
Bối Nhĩ Đóa hơi suy nghĩ, cô cười gượng: “Trước kia thì em cảm thấy bà ấy rất yêu thương em, hiện tại em bắt đầu hoài nghi, có lẽ bà ấy căn bản không hiểu cái gì là yêu, nếu yêu một người, sẽ không khiến cho người đó có áp lực lớn.”
“Còn em, em có yêu mẹ em không ?” Diệp Trữ Vi lại hỏi.
“Em không biết.”
“Vậy, em có yêu anh không?”
“Yêu. . . . . . Ơ? Sao anh lại đột ngột chuyển đề tài thế?”
“Bởi vì không muốn nhìn em rối rắm, anh quyết định thay đổi câu hỏi để em có thể xác minh rõ ràng.”
“. . . . . .”
“Nhĩ Đóa, anh không biết nói đạo lý nhưng anh tin tưởng trên thế giới này luôn luôn tồn tại một mối quan hệ yêu thương. Cũng giống như em, trước đây anh chưa bao giờ tin vào tình yêu vĩnh cửu. Tuy nhiên, anh tin rằng em sẽ làm tốt vai trò của người mẹ.”
Anh dễ dàng nhìn ra cô hao tâm tổn sức che giấu cảm xúc, câu nói đầu tiên lại chạm vào được bí mật trong lòng cô. Từ sau khi kết hôn, cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, thậm chí có đôi khi cô nhíu mày, ánh mắt anh sẽ đuổi theo.
“Vâng.” Cô nở nụ cười, dõng dạc nói, “Con của em nhất định sẽ hạnh phúc, em sẽ đưa nó đi du ngoạn nhiều nơi, chụp nhiều ảnh đẹp cho nó.”
“Đương nhiên.” Anh xoa đầu cô, “Nhưng nhớ không được chìu chuộng nó quá mức.”
“Trữ Vi, vì sao anh luôn tràn đầy tự tin như vậy, chẳng lẽ anh chưa từng lo lắng, nếu bản thân không thể đảm nhiệm vai trò làm bố?”
“Đừng lo, con anh chỉ cần sao chép mô hình trưởng thành của anh là có thể thành công.”
“. . . . . .”
Chờ Bối Nhĩ Đóa đánh răng xong, lúc đi ra, cô phát hiện Trữ Vi tải vào điện thoại di động của cô một hình ảnh.
Là rái cá mẹ đang ôm con mình qua sông, rái cá con thoải mái dựa trên bụng mẹ, nhắm mắt ngủ say, khoảnh khắc này rất đáng yêu.
Đây là một loại ám chỉ? Bối Nhĩ Đóa bắt đầu mơ mộng, có phải anh muốn nỗ lực, muốn cô thăng chức làm mẹ?
. . . . . .
Đêm đó, Bối Nhĩ Đóa nằm ở trên giường, tinh thần và thể chất của cô tràn đầy năng lượng, khi nghe thấy âm thanh tắt đèn, cô nằm im bất động, yên lặng chờ đợi người nào đó hành động, kết quả đợi thật lâu Diệp Trữ Vi vẫn không có chút động tĩnh.
“Hở?” Cô ngạc nhiên mở mắt, đưa tay chọc chọc cánh tay anh, “Anh cứ như vậy ngủ sao?”
“Ừ, ngủ ngon.”
“. . . . . .”
Nội tâm cô có chút mất mát, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Cô nhìn trần nhà thật lâu, nhìn về phía anh xúc động.
Cuộc bầu cử cho chương trình truyền hình cuối cùng đã có kết quả, phim tuyên truyền của công ty Úc Thăng đạt tỉ lệ người xem cao nhất, ngoài ra công ty còn chính thức tuyển được ba cặp đôi mới gia nhập vào mùa mới. Tuy rằng bọn họ đều có những đặc điểm riêng đặc biệt, nhưng khiến người xem nhớ mãi không quên chính là cặp đôi Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi, huống hồ cặp đôi này đã thành vợ thành chồng, có thể lấy chủ đề của họ tuyên truyền cho “hạnh phúc vĩnh cửu”.
Cuộc sống sau hôn nhân của Bối Nhĩ Đóa tự nhiên được mọi người quan tâm, mỗi ngày bọn họ không ngừng yêu cầu cô cùng Diệp Trữ Vi chụp hình, cô đáp ứng yêu cầu của họ, trong hình Diệp Trữ Vi đang quay mặt, thân thể còn bị cô chắn ngang một nửa, hình chụp với tư thế này khiến cô hối hận không kịp, cư dân mạng còn bảo vóc dáng cô khác xưa.
“Sau khi kết hôn hình như bạn béo ra? Diệp Trữ Vi nhìn khá tiều tụy, tuy rằng vừa nhìn là biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không quên nhắc nhở hai bạn, vợ chồng mới cưới đừng nên quá trớn, hoạt động về đêm nhiều quá coi chừng hại thận của anh ta, thân thể con người không phải bằng sắt .”
Hại thận. . . . . .
Bối Nhĩ Đóa nhìn hai chữ này thực sự muốn hộc máu mũi.
Cô tính gọi điện cho Đường Lật nhưng điện thoại không kết nối, cô bắt đầu hoang mang, không biết Đường Lật đang bận cái gì.
Ngày đó sau khi cuộc tuyển chọn cho phim tuyên truyền kết thúc, Đường Lật gửi đơn từ chức cho Úc Thăng, hôm sau cô nhanh chóng đi nghỉ, ngồi xe bus đến thị trấn, di động cũng tắt máy.
Nếu nói mùa xuân như một khúc dân ca thì mùa thu dịu mát giống như một loại âm nhạc cổ điển, giai điệu nhẹ nhàng pha trộn một chút buồn bã.
Khi chiếc xe lái qua một khu rừng phong, phiến lá kia như nhuộm màu đỏ phảng phất, có thể chạm tay là đụng đến, cách kính cửa sổ, người ta chỉ có thể nhìn cảnh đẹp trước mắt.
Sau khi xe chạy qua, Đường Lật cúi đầu nhìn tập thơ trên tay.
“Bạn nhìn mây, mây nhìn bạn. Tôi nghĩ, khi bạn nhìn vào mây, khoảng cách bạn muốn với tới mây sẽ rất gần.”
Đây là một bài thơ cũ, mượn cảnh biểu đạt một loại tình yêu không đau đớn.
Đứng trước tình yêu như thế, không bằng bạn nên ngắm những đám mây trên bầu trời xanh trong tầm tay của bạn.
Cô không khỏi nhớ lại những giây phút ở cùng Úc Thăng, mãi cho đến khi kết thúc phim tuyên truyền, anh ta khoanh tay, trầm mặc nhìn đơn từ chức của cô.
Rất lâu sau anh ta mới ngẩng đầu, thâm ý hỏi: “Em cảm thấy làm việc ở đây rất vất vả?”
“Vâng ạ.” Cô thừa nhận, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Nếu đã vậy, anh tôn trọng quyết định của em.” Anh ta đứng dậy, mỉm cười rộng lượng, duỗi tay về phía cô, “Cũng cảm ơn em.”
Cứ như vậy, tất cả kết thúc.
Kết quả này nằm trong dự liệu, cũng phù hợp với phong cách xử sự của anh ta, anh ta không bao giờ giải thích dong dài, bằng không anh ta cũng không thể đứng ở vị trí cao như thế.
Lại một lần nữa tình đơn phương, nghĩ lại cô thấy tình sử của mình thật huy hoàng, bắt đầu từ hồi mẫu giáo, đã từng thầm mến một bạn nhỏ đáng yêu, một cậu hotboy trong hội đá bóng, một bạn nam ngồi trước mặt mình, sau là một cậu thiếu niên trong hội dương cầm, và cuối cùng là người đàn ông luôn giữ nguyên tắc kia, Úc Thăng.
Cô hẳn là nên biết ơn bọn họ, bọn họ đã khéo léo từ chối tình cảm của cô, đặc biệt là anh ta, từ đầu tới cuối anh ta đều không hề có cảm tình với cô, cứ như thế để cô thư thái rời đi.
Anh ta xử sự như một quý ông, dịu dàng và lịch sự, tôn trọng cũng như bảo vệ cô, một ông chủ, thái độ anh ta như vậy là tốt lắm rồi.
Cô khép lại tập thơ trong tay, ngơ ngác nghĩ, thái độ anh ta như vậy là tốt lắm rồi.
Chậm rãi mở di động, Đường Lật nhìn thấy hai tin nhắn, một là của Bối Nhĩ Đóa, vừa thấy nội dung liền hốt hoảng, một là của Úc Thăng , chỉ có ba chữ: “Tôi xin lỗi.”
Cô giật giật cơ mặt, không dễ dàng gì cười gượng, còn về phần tin nhắn của Bối Nhĩ Đóa: “Được rồi, đừng cả ngày kể về chuyện của cậu, thật đả kích người khác có biết không?”
Sau khi Đường Lật trả lời xong tin nhắn xe buýt cũng tiến vào đường hầm, không có ánh sáng, chỉ có ánh đèn trên màn hình di động, cứ như vậy một lát, ánh sáng chiếu vào, đôi mắt Đường Lật hiện lên chua xót.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mùa thu thật đẹp, dịu mát như đang nở nụ cười.
Đây bất quá chỉ là một cuộc hành trình trong cuộc sống, một chặng đường dài phía sau chắc chắn sẽ xuất hiện những thăng trầm, nhưng chỉ cần cô giữ vững thái độ vui vẻ, bản thân sẽ thấy phong cảnh riêng cho mình.
Nếu cơ hội bị lỡ mất, chỉ có thể thuyết phục điều đó không thuộc về mình.
Cô cũng không oán trời trách đất, phát hiện trong cuộc sống này vẫn còn rất nhiều mặt tốt.
Như vậy mới đúng, không phải sao?
Kể từ khi ảnh quá khứ của Trương Dật Lộ xuất hiện trên internet, cư dân mạng tiếp tục đào bới chuyện của cô ta, bao gồm cả những hoạt động của cô ta, một lần nào đó, cô ta đích thân hất đổ giỏ trái cây trên tay mẹ mình ở nông trường, ngoài ra cô và Hoắc Tiểu Đồng còn cùng với hai người khác liên tiếp tổ chức party thác loạn, chụp ảnh khoe khoang các loại mỹ phẩm xa xỉ. . . . . . Hầu như mỗi ngày đều như vậy.
Tin đồn liên tục nổi lên, công việc của Trương Dật Lộ vì thế bị giảm bớt, ngày qua ngày không khỏi có khuynh hướng tụt xuống, đồng thời Ngô Trần cũng công khai trách cứ Trương Dật Lộ, tố cáo cô ta thích được nổi tiếng, lòng hư vinh rất cao, không biết tốt xấu đòi phí chia tay trên trời, quen biết một người phụ nữ như vậy, anh ta thật không may mắn.
Trương Dật Lộ lại một lần nữa bị dính scandal, mà lúc này đây, cư dân mạng lại tìm ra được một tin tức động trời, người trước đây chửi bới Bối Nhĩ Đóa trên internet có nick name “Tiểu Huyên nhí nhảnh” cũng chính là người chị quen biết với Trương Dật Lộ, chị ta thường trú ở Canada, cùng Hoắc Tiểu Đồng có qua lại, bí mật này bị phát hiện là do vòng tay của chị ta trông rất giống với vòng tay của “Tiểu Huyên nhí nhảnh” chụp ở trên weibo, ngoài ra còn rất nhiều chi tiết giống nhau để đoán ra hai người chính là một.
Cuối cùng, mọi người kết luận Bối Nhĩ Đóa khi ấy bị bọn họ âm mưu hãm hại, kẻ chủ mưu là Trương Dật Lộ, nguyên nhân không vượt ngoài mức tưởng tượng, Trương Dật Lộ ghen tị với Bối Nhĩ Đóa.
Khu bình luận trên weibo của Bối Nhĩ Đóa ngập tràn câu chữ: “Thù hận đã được làm rõ”, điều này khiến cô dở khóc dở cười. . . . . .
“Khụ khụ.” Nhĩ Đóa nhanh chóng đi tới bên cạnh Trữ Vi, mặt cô nghiêm túc, “Em có chuyện muốn hỏi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, anh có chuyện gì luôn lừa gạt em?”
“Chuyện gì?” Anh lạnh nhạt.
“Về Trương Dật Lộ.” Cô nhắc nhở.
“Em muốn biết cái gì?”
“Trước kia anh từng quen biết cô ấy?”
“Không biết.”
“Không được nói dối.” Trong nhật ký của Trương Dật Lộ từng viết, cực kỳ cực kỳ thích Diệp Trữ Vi.
“Nhĩ Đóa, mẹ cô ấy từng làm người giúp việc cho nhà anh, nhưng anh không coi trọng cô ấy, cũng không nói chuyện nhiều, em cảm thấy chuyện này xem như quen biết?”
“Được rồi, đáp án này em có thể chấp nhận.” Bối Nhĩ Đóa đưa tay ôm cổ anh, thừa dịp anh cúi đầu, hôn trộm lên môi anh.
“Ừ?” Anh còn chưa hiểu ra, đã bị cô tìm cớ bác bỏ rồi.
“Đây là thưởng cho anh, thưởng cho anh việc anh không coi trọng cô ấy.”
“Anh không coi trọng phụ nữ, không chỉ có một mình cô ấy.”