Dưa Leo Hoa Cúc Túm Một Phát

Chương 3



Ai là dưa leo nhà cậu! Hoa cúc từ đâu chui ra xem đại gia trừng trị ngươi đây! Bạch Hiểu Thanh lập tức gửi tới người kia một tin nhắn.

【 Dưa leo hoa cúc túm một phát 】: Là Hoa cúc phương nào? Mau mau thành thật thú tội, gia đêm nay sẽ sủng hạnh ngươi nha ~XD

【 Hoa cúc dưa leo túm một phát 】: Phạm Văn.

【 Dưa leo hoa cúc túm một phát 】: Là Phạm Văn sao? Đây là thể loại copy văn tiểu học ư?

Nhất thời Bạch Hiểu Thanh vẫn chưa kịp từ thế giới Internet cẩu huyết về thế giới hiện thực, tin nhắn vừa gửi đi cậu mới kịp phản ứng, Phạm Văn? PHẠM VĂN! Đệt! Không phải là người cậu nghĩ tới đó...... chứ......

Có thể cho cậu rút lại những gì đã gửi không vậy.....

【 Hoa cúc dưa leo túm một phát 】: Hiểu Thanh? Không quen tôi sao? Làm việc cho tốt đi, chớ có sờ cá [7].

[7] do Hiểu Thanh thừa nước đục thả câu lén online trong giờ làm nên bị Văn ca bắt thóp không cho lo ra ý.

......

Sờ em gái cậu! Cậu không sờ cá thì làm sao xuất hiện trên tieba! Không đúng! Trọng điểm là ID —— Hoa cúc dưa leo túm một phát chính là Phạm Văn!

Nhưng sao cậu ta lại dạo chơi trong thí cử kỷ lệ ba a! Trong đây nội dung toàn là nam x nam không!! Phạm Văn làm sao tóm được mình ở đây, lại còn đặt cái tên như vậy!

Bạch Hiểu Thanh cả người run rẩy không dám trả lời, vội vàng thoát khỏi tieba.

Đột nhiên trong đầu cậu chợt lóe lên hình ảnh tối hôm qua...... ngày hôm qua cậu mới vừa chuyển tới nhà Phạm Văn nên vẫn chưa cài đặt được máy tính của mình, liền đi mượn máy tính Phạm Văn lướt tieba, phần tên đăng nhập......

A! Chính là chỗ này! Tieba khi đăng nhập luôn xuất hiện một ô nhỏ “Ghi nhớ tài khoản”, chết cậu rồi! Quên thủ tiêu dấu tick trong ô vuông phía trước câu nói kia.

Đáng đời mà, đều do cậu tự tìm lấy. Lần này phải làm sao bây giờ? Nếu như Phạm Văn xem những mục mà cậu theo dõi trên thí cử kỷ lệ ba, nhất định sẽ phát hiện cậu là đồng tính. Lỡ cậu ấy căm ghét mình thì sao, có thể sẽ đuổi mình ra ngoài, bọn mình ngay cả làm bạn cũng không thể làm được nữa.....

A a a...... Nếu như không phải đang trong phòng làm việc, Bạch Hiểu Thanh thật muốn hét lên, cậu chỉ mới vừa cùng Phạm Văn ở chung thôi mà, còn chưa tới một ngày đã sắp bị người ta đuổi đi! Không thảm tới vậy chứ, ông trời ơi đừng đùa như vậy nha!

Cố nhịn đến giờ tan tầm, Bạch Hiểu Thanh tâm trạng ủ rũ không muốn bắt xe buýt, cậu thả bộ từng bước chậm chạp về nhà Phạm Văn, vừa đi vừa nghĩ thầm, kéo dài được lúc nào thì cứ kéo. Khi về tới nơi cậu sẽ thu thập thật nhanh đồ của mình rồi tự giác rời đi, so với bị Phạm Văn đuổi đi thì tự mình đi khỏi cảm giác cũng tốt hơn nhiều.

May mà hôm qua mới vừa chuyển tới, hành lý còn chưa kịp mở ra, đêm nay đành ngốc trong khách sạn một tối, sáng mai xin nghỉ một ngày ra ngoài thuê nhà khác vậy.

Bạch Hiểu Thanh đã dự tính xong điều xấu nhất, chậm chạp đứng trước cửa nhà Phạm Văn, hít sâu một hơi, móc chìa khóa ra mở cửa, chỉ hy vọng đêm nay Phạm Văn đi xã giao không ở nhà lúc này.

Nhưng nhìn ánh đèn vàng ấm áp trong nhà thì cậu liền biết chủ nhân ngôi nhà đã trở về.

Ôi...... Bạch Hiểu Thanh nhịn không được lại than một tiếng.

Phạm Văn vừa đem thức ăn đã làm xong đặt vào mâm, vừa nghĩ tới Bạch Hiểu Thanh, đã hơn giờ tan tầm sao trễ như vậy còn chưa thấy cậu về nhà, không lẽ lại tăng xa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.