Đứa Nào Dám Ngược Tiểu Thụ Của Ta?!

Chương 2: 《 ngược chi dưỡng gia hồ khẩu thiên 》



[ngược chương nuôi cả nhà ăn cháo cầm hơi sống tạm qua ngày]

[vì mải miết tìm hình cho vô ‘Sinh Bảo Bảo’ nên ta tiện tìm lun hình của mý truyện ta đang edit ♥ cái hình nỳ moi móc được khi mò mẫm truyện ĐNDNTTCT k bít có phải là của nó k nữa >v< ta lại ứ đọc đc tiếng Trung của mí cái chữ kia ai bít bảo ta ná:] Cuối cùng cũng tìm được công việc tương đối thuận lợi, nghe giới thiệu của một nữ sinh trong lớp, ta đến cửa hàng tiện lợi gần trường làm nhân viên bán hàng. Thật có lỗi quá, từ khi Cao Chinh ta giá lâm, cái cửa hàng nhỏ xíu xập xệ này buôn may bán đắt hơn gấp mấy lần ý chứ. Chúng sinh oánh nhau sứt đầu tranh mua hai khối kẹo đường trên tay ta, cuối cùng vẫn bỏ qua mị lực của Tiêu Vân mà quay lại trên người ta. Ngươi hỏi tiểu tử kia làm cái gì sao? Nào nào, người ta chính là nhân tài nha, tự nhiên không cần mỗi ngày phải chảy ra một thân mồ hôi thúi như culi, chỉ cần cái mẹt tươi cười kia thôi cũng đủ gọi ra một đống khách rồi. Để ta nói kiến thức kinh tế xã hội cho mà nghe, không có học vấn [hoặc mặt đẹp] chính là thiệt thòi lớn nha. Hắn thoải mái, chỉ dùng một ngày 2 đêm thả sức viết K [R: k hỉu ý là gì >”< K là chi???] một cái đơn, tự mình mở một lớp ôn tập. Giảng giảng bài, giải giải đề, địa điểm ngay tại phòng học của tụi ta, học viên chính là lũ cùng năm với bọn ta nghe danh ngưỡng mộ mò đến, về phần ngưỡng mộ cái gì ta mặc kệ, dù sao người ta cũng là kinh doanh hợp pháp, dang tay ra là tiền chảy vào liền. Vốn lúc đầu là ta hơi bị tức đấy, ngươi nói coi một tiểu thụ mà không chịu ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con, còn ra thể thống gì, TA DỖI, thiếu chút nữa đi quán bar múa thoát y luôn ý. Sau đó người ta lại nói, cuộc sống của hai người tất nhiên phải cùng nhau cố gắng chứ, không thể để mình ai phải khổ cực một mình được, cuối cùng hắn hạ một cái tối hậu thư, nếu ta dám đi quán bar, hắn không thèm làm tiểu thụ của ta nữa. Không có biện pháp, ta đành đồng ý thôi. Nhưng mà bây giờ nhớ lại, lúc Tiêu Vân phán cái tuyên ngôn vĩ đại kia, trên mặt rõ ràng mang ý tứ là ‘nhờ ngươi còn không chết đói ta’ thì phải. Trót nói một câu, không kịp hối a! Gần 6 rưỡi, ta thu dọn phía trước để chuẩn bị đóng cửa, từ giờ mà có người cần mua đồ, thì phải vào siêu thị mà mua. Lúc này, học sinh cũng lục tục đến thư viện chiếm chỗ ngồi ôn tập rồi, trên khu lớp học chỉ còn phòng của 3 lớp năm 2 cùng mấy người hướng dẫn còn sáng đèn. Ta len lén từ cửa sau dòm vào, Tiêu Vân đang nghiêm trang đứng trên bục nói cái gì đấy, vẻ mặt của mấy người ở dưới cực kỳ chăm chú, trong lòng ta nói Tiêu Vân a, đợt thi này ngươi lại lập đại công nữa cho coi. Ta nheo nheo mắt tia thấy chỗ cuối dãy còn một chỗ trống, vì vậy nhón chân nhẹ nhàng ngồi vào. Dù sao đến lúc hết giờ còn một thời gian nữa, ngồi nghe tạm một tý cũng không sao. Lớp Tiêu Vân bắt đầu lúc xế chiều sau khi tan học khoảng nửa giờ, học phí đại khái khoảng mỗi người năm mươi. Giả vờ giả vịt mở sách ra, thấy mọi người đều cúi đầu viết cái gì, chỉ có ta như con khỉ vẫy đuôi hết nhìn trái lại ngó phải. Ngươi còn nói ta cố ý làm Tiêu Vân chú ý, đứa nào dám nói thế ra đây ta đạp cho một phát! Ta đảo tròng mắt một vòng, nguyên lai cũng không phải tất cả mọi người đều nghiêm túc, ta nghiêng về phía trước thì thấy một đứa, người ta ngẩng đầu nhìn nó cũng ngẩng đầu nhìn, người ta cúi đầu viết nó vẫn ngẩng đầu nhìn. Trong lòng ta nghĩ thằng nhãi này có vẻ hay ho đấy, lại nhìn kỹ, ta phát hoảng. Lục văn Triết! Đây chẳng phải nhân vật gây sóng gió ở bên cạnh lớp ta sao? Hắn chính là cái thằng có thành tích vĩnh viễn xếp trên Tiêu Vân nhà ta một hạng, cũng chính là hạng nhất của khóa. Nghe nói bây giờ còn được tuyển làm Chủ tịch hội học sinh, các loại giấy khen ‘Thập giai’ ‘Tam hảo’ ‘Ưu tú’ trong nhà nó, lấy ra thay giấy vệ sinh để chùi đít mấy lần còn không hết ý. Ngươi nói học tập tốt thì cũng được thôi, nhưng mà thể dục văn hóa cái nào nó cũng muốn tranh, ngay cả xuất bản tập san của trường nó cũng giành một ghế. Hờ! Thượng đế sao lại không công bằng thế hả! Chờ một chút! Thằng đó mò tới đây làm gì chứ? Nếu học hành cũng ưu tú như vậy rồi… chẳng lẽ cũng gặp khó khăn mún kiếm tiền như bọn ta hả? Ta rất nhanh gạt phắt cái ý nghĩ này, bởi vì tiểu thụ của ta so với tiền còn có mị lực hơn nhiều. Nhìn cái mẹt nôn nóng của nó, rõ ràng là hướng về phía Tiêu Vân. Không được, ta phải giáo huấn cái thằng nhãi này! Ta khí thế bừng bừng đứng phắt dậy, vừa mới xắn tay áo, đã nghe một tiếng quát từ đằng trước. “Cao Chinh, ngươi làm cái gì đây!” Một tiếng gầm này của Tiêu Vân, toàn thể mắt của tập thể các đồng chí đều tập trung trên người ta. Đứng hình thêm 3 giây, tiếp theo toàn bộ cười ầm ầm như điên. “Cao Chinh đến coi lão bà hả? Ngọt ngào quá nha!” “Cao Chinh, còn không nhảy lên ôm hun đi? Chúng ta hảo chờ mong nha!!” Mấy đồng nghiệp nữ cứ phải gọi là thét chói tai. “Cao Chinh, sao lại đỏ mặt rùi?” “Trở lạnh nên nóng mặt!” lòng ta nói cái gì tuổi rồi còn oai hổ thông minh cái gì nữa! Các ngươi giúp mấy con khỉ làm thịt ta nhớ kỹ lấy cho ta, thù này không báo không phải Cao Chinh! [R: đoạn này thú thật hổ hổ khỉ khỉ ta chả hiểu sao nó liên quan nữa? =v=|||] “Này này này, có chuyện gì mà các ngươi xúm vào xem náo nhiệt đâu!” Có cái gì mà hay? Hang chuột giờ ta cũng mún chui vào. Chỉ thấy Tiêu Vân tức đến đầu bốc khói, chỉ ra cửa hổn hển gào lên: “Cao Chinh, chỗ này có chuyện gì của ngươi? Đi ra ngoài!” Lúc ấy ta liền sửng sốt, Tiêu Vân ngươi là người nào của ta hả, ngươi không giúp ta thì thôi ngược lại còn đuổi ta ra ngoài? Ý kiến chưa nói, ta lập tức ôm cặp chạy như bay chuồn khỏi phòng học. Ta không có về nhà, mà là ra thao trường [bãi tập] ngồi hóng gió. Gió mùa thu thổi qua, bốn bề càng có vẻ trống trải tịch liêu. Cái này chính là cực kỳ ủy khuất nha! Nếu hông phải ta lo lắng ngươi, sẽ lên cơn điên mà mò đến phòng học tìm ngươi? Nếu hông phải sợ ngươi bị người khác cướp đi, ta sẽ giống như thằng ngơ muốn tính sổ với Lục Triết Văn chắc? Tiêu Vân, ngươi làm ta đau lòng lắm nha! Mẹ ơi là mẹ, mẹ cũng không nói cho ta làm đồng chí lại khó chịu thế này a! Quay quay, đã đi lên phố rồi. Trường học cách nhà của ta không xa, con đường này cũng chính là đường đến trường a. Đường dài đằng đẵng mênh mênh mông mông……… Thật vất vả mới về đến cửa nhà, đèn trong nhà đang phát sáng, Tiêu Vân đã về rồi. Cẩm chìa khóa mở cửa, hữu khí vô lực mà nói một câu, ta đã về. Nghĩ thầm cũng không biết nói cho ai nghe. Trong nhà rất yên tĩnh, phảng phất như chưa có hơi thở của người nào. Tiêu Vân an vị ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hai mắt nhìn thẳng vào TV, TV đang quảng cáo bút sáp màu Tiểu Tân, rồi âm thanh lại tĩnh. Không biết tại sao, ta không nghĩ muốn để ý đến hắn, nhưng trong lòng vẫn lo lắng hắn còn chưa có ăn cơm. Ta liền ngồi vào bên cạnh hắn, không nói nổi một lời. Không khí càng ngày càng ngưng trọng, áp bách làm cả người ta toát hết cả mồ hôi, ta len lén dòm Tiêu Vân, sắc mặt hắn cũng xanh mét. Nếu không nói, cả hai chúng ta đều nghẹn chết. “Uy, ngươi, ngươi cẩn thận cái thằng Lục Văn Triết đấy. Nó nó, nó không có hảo ý với ngươi đâu.” Ta nói hết liền đứng dậy đi về phòng ngủ, vừa mới mở cửa phòng ngủ ra, đã nghe Tiêu Vân lạnh lùng nói: “Nếu ta không đấy thì sao?” Không? Cái ý gì thế? “Nếu ta không xa cách Lục văn Triết đấy thì sao? Nếu ta theo nó luôn đấy thì sao?” Ăn nói khùng điên cái gì thế! “Ngươi là tiểu thụ của ta, làm sao mà đi theo nó được hả!” “Ta càng muốn đi theo nó đấy?” “Ta đây liền…” Tức giận? Hai chữ cuối vẫn là bị ta nuốt ngược lại. Ta có cái tư cách gì mà tức giận a, xem ra ăn nói điên khùng chính là nói ta mới đúng. CHúng ta bất quá chỉ là ở cùng một nhà, lại không có… phát sinh quan hệ, muốn nói ta chịu trách nhiệm với hắn đều không được, càng không có đăng ký, mà kể cả đăng ký rồi vẫn còn có thể ly hôn nữa mà. Ta tự hỏi có cái gì có thể giữ Tiêu Vân lại bên người ta đây? Tựa hồ, cái gì cũng không có. “Ngươi nói a, nói đi xem nào! Nếu ta đi theo người khác ngươi cũng phản ứng như vậy sao? Cao Chinh ngươi đồ đại hỗn đản!” Vừa nói hắn vừa ném cái đệm ghế sô pha về phia ta. “Ta không phải tiểu thụ của ngươi sao? Cả trường còn biết chuyện, tại sao ngươi không dám thừa nhận? Lúc nãy sao không trả lời bọn họ? Chuyện Lục Văn Triết ngươi nghĩ ta không biết chắc? Tại sao ngươi không hỏi ta, tại soa ngươi không ăn giấm?” Ta có a, ta xém chút nữa là cho nó một bài rồi, là ngươi ngăn cản ta chứ ai! Bây giờ còn hỏi ngược lại ta, ta biết hỏi ai chứ? “Ta, ta không phải…” “Ngươi câm miệng cho ta!” “Ta…” “Tối nay ngủ ngoài ghế sôpha!” Tiêu Vân thừa lúc ta còn đang sững sờ, đẩy ta sang một bên, vọt vào phòng ngủ đóng cửa lại. Trời ạ! Ta đã trêu chọc ai mà ra nông nỗi này chứ??? Hôm nay nhất định là ngày đen đủi của ta. Bây giờ thì nên làm cái gì đây? Tiểu công bị tiểu thụ nhốt ở ngoài cửa không cho vào, loại tình huống này ta còn chưa có đụng qua bao giờ nha. “Uy, âu ba tang [R: mẹ ta ơi?], ta là nhi tử của ngươi. Ta…” Mẹ phán: nuôi cả nhà đâu phải chuyện dễ dàng, học hỏi đi, vẫn còn ngơ lắm! ——————— R: khổ:))))))) này tính là ngược ‘công’ ha? =)))))))))) bợn Chinh, đúng là bợn vẫn còn ngơ lắm =)))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.