Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Chương 19



Edit: Chun

Trước kia, cứ cuối tuần Hạ An Nhiên luôn rất thích lười biếng ngủ thẳng cẳng đến trưa, sau đó nhâm nhi một tách cafe, ăn vài miếng sandwich hoặc cơm cuộn đơn giản thế là xong bữa, rồi ở lì trong nhà một ngày làm trạch nữ.

Sáng nay, hơn chín giờ, Hạ An Nhiên ăn sáng xong bèn đi rửa bát, cô để bữa ăn sáng của hai người, một lớn một nhỏ vẫn đang ngủ khì trong phòng, lên bàn. Chờ sau khi hai cha con kia dậy, chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm lại là được. Nếu không thích bọn họ có thể ra ngoài ăn hoặc đích thân Tô Mộc Thần xuống bếp.

Đương nhiên, cô biết thừa Tô Mộc Thần hắn thà ra ngoài chứ không đời nào tự mình xuống bếp làm cơm.

Rời nhà, đạp xe ra bến xe bus, sau đó Hạ An Nhiên ngồi chờ xe bus đưa mình tới điểm hẹn sáng nay.

Xe bus cuối tuần ở thành phố C vẫn rất đông đúc, tất nhiên nếu so với giờ cao điểm đi làm trong tuần thì thế này vẫn còn dễ thở chán, không còn cảnh chen chúc nhau như một đám cá mòi. Những người xuống đường trong dịp cuối tuần thường là những người cần lên phố đi mua sắm.

Gần một tiếng ngồi xe bus, mười giờ Hạ An Nhiên đã tới địa điểm hẹn.

Hẹn lúc mười giờ, giờ này nếu ăn trưa thì quá sớm, còn ăn sáng lại quá muộn. Dù sao dì Bội Hoa cũng đã sắp xếp cho cô cùng người kia một cuộc hẹn ở quán trà.

Ngồi uống trà cũng tốt, gọi một ấm trà, thêm một ít điểm tâm, nói chuyện đến buổi trưa thì gọi luôn đồ ăn trưa ở trong quán, cùng lắm chỉ mất chừng trăm tệ.

Hạ An Nhiên bước vào, bên trong không quá nhiều khách, hầu hết khách đến đây là để nghỉ ngơi, uống trà.

Chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã thấy ngay bà dì mặc áo cánh dơi hoa hòe hoa sói của mình đang ngồi gần cửa sổ, dì Bội Hoa cũng nhìn thấy cô, liền đưa tay gọi.

Hạ An Nhiên nhìn lại quần áo trên người mình, áo ngắn tay màu đen, quần lửng trắng, so sánh với chiếc áo hoa của dì, trông cô có vẻ đơn giản hơn nhiều.

Dì Bội Hoa hưng phấn lôi kéo cô ngồi xuống cạnh mình, tất nhiên phía đối diện không thể thiếu nhân vật nam chính ngày hôm nay.

Hạ An Nhiên quan sát anh “nam chính” ngồi đối diện, đó là một người đàn ông khá thanh tú, trên mũi đeo một cặp kính gọng vàng, dáng dấp nhìn qua rất nhã nhặn, rõ ràng người này có chất lượng tốt hơn nhiều so với hai người xem mắt lần trước.

Nghĩ đến đối tượng xem mắt của hai lần trước, Hạ An Nhiên cảm thấy bản thân khá có cảm tình với người đàn ông trước mắt này, chẳng trách dì Bộ Hoa lại khoa trương khen ngợi anh ta trẻ trung, đẹp trai tài giỏi đến thế nào.

“Người này rất được phải không?” Dì Bội Hoa kề sát lỗ tai An Nhiên khẽ nhả ra một câu, sau đó cười “ha ha” nói với người đối diện: “Tiểu Lâm, đây chính là người mà dì và cháu vừa nhắc đến, cháu bên ngoại của dì – An Nhiên.”

“Xin chào.”

Người được gọi là Tiểu Lâm kia duỗi tay ra.

“Tôi là Lâm Kỳ.”

“Tôi là Hạ An Nhiên.”

Hạ An Nhiên ý tứ nắm lấy tay anh ta rồi nhẹ buông, người đàn ông kia cũng rất nhiệt tình, anh ta cầm lấy cái chén rót một chén trà đặt xuống trước mặt cô.

“Đây là trà xanh hoa quế, không biết cô uống có quen không, nếu cô không thích chúng ta có thể đổi một bình trà khác?” Lâm Kỳ mỉm cười nhìn cô.

“Không cần đâu.” Hạ An Nhiên bưng chén lên, khẽ nhấp một ngụm, mùi thơm ngọt nhàn nhạt của hoa quế hòa quyện với vị hơi đắng chát của trà xanh tràn đầy khoang miệng, “Mùi vị rất ngon.”

Thực ra Hạ An Nhiên không hề thích trà, đối với cô mà nói, dù là trà gì đi nữa khi uống vào vẫn có vị đắng rất không ngon, thứ cô thích là cà phê chứ không phải trà. Thưởng trà…, thú thực cô cũng chẳng phải loại tâm tư nhàn nhãn hay thanh tao lịch sự gì để tốn thời gian chậm rãi thưởng thức món trà này.

Dì Bội Hoa rất hài lòng với phản ứng của Hạ An Nhiên, ít nhất là khá hơn so với hai lần trước. Đương nhiên, đối tượng lần này cũng là người mà dì hài lòng nhất, nếu có thể thúc đẩy mối quan hệ của hai người phát triển, coi như dì đã chính thức trở thành bà mai rồi.

Hai người này mà ở bên nhau thì đúng là trai tài gái sắc.

Nghĩ như vậy, dì Bội Hoa lại cười “ha ha”, điệu cười này khiến Hạ An Nhiên liên tưởng đến tiếng cười của tú bà khi nhìn thấy khách đến cửa, mà thật bi ai làm sao, cô lại là cô nương bị đẩy ra ngoài đón khách.

“Dì vừa nhớ ra, dì có hẹn với mấy người bạn đi dạo phố, sắp đến giờ rồi, dì đi nhé.”

Dì Bội Hoa lại cười “ha ha”, sau đó đứng lên.

Vẫn là chiêu này! Dì đã dùng hai lần rồi đấy nhé! Hạ An Nhiên sắp thuộc làu lí do thoái thác này của dì, mặc dù cô biết thừa dì muốn để lại không gian cho hai người bọn họ có cơ hội tìm hiểu nhau.

Nếu dì ấy đã nói như vậy, cho dù Hạ An nhiên có muốn ý kiến gì đi nữa thì cũng chẳng có tác dụng, vì vậy cô im lặng, hoàn toàn không có ý định giữ người.

Nhìn dì Bội Hoa mau chóng rời khỏi quán, đến đầu cũng chẳng ngoảnh lại một cái, phản ứng của Hạ An Nhiên vô cùng bình tĩnh, có khi cô bị bỏ rơi như vậy nhiều lần thành quen rồi đấy.

Thiếu một người làm trung gian, chỉ còn lại một nam một nữ ngồi đối diện nhau, muốn nói gì cũng cảm thấy lúng túng, thực ra người xấu hổ có lẽ là người đàn ông kia chứ không phải Hạ An Nhiên.

Lâm Kỳ cầm chén trà trước mặt lên, uống liên tục vài hớp cho đến khi nước trong chén cạn sắp nhìn thấy đáy, anh ta mới hạ xuống.

“Cô Hạ làm công việc gì?”

Anh ta mỉm cười lên tiếng.

“Tôi làm biên tập viên tòa soạn.”

Hạ An Nhiên rất quen thuộc với mấy cái trình tự xem mắt này. Chắc chắn dì Bội Hoa đã bổ túc cho anh ta biết những điều cơ bản về cô rồi, thế nhưng khi gặp mặt vẫn cứ phải hỏi lại.

“Còn anh Lâm thì sao?”

Thực ra vấn đề này có hỏi hay không cũng không quan trọng, nghe nói người đàn ông này làm trong ngành IT, thành phần công chức tri thức, tiền lương đương nhiên cao hơn cô nhiều, gia đình cũng rất tốt, nếu không dì Bội Hoa đã không hăng hái như vậy.

Lâm Kỳ mỉm cười, tiếp tục nói chuyện.

“Cô Hạ nhìn qua dường như còn rất trẻ.”

Anh ta đã ổn định lại tâm lý nên cách nói chuyện có phần gãy gọn và dứt khoát hơn.

“Trông cô cùng lắm cũng chỉ hơn hai mươi, tại sao lại nghĩ đến việc đi xem mắt?”

Hạ An Nhiên mỉm cười, người đàn ông này chẳng lẽ không biết hỏi như vậy rất động chạm đến vấn đề riêng tư hay sao?

“Thực ra tôi cũng không vội, nhưng người lớn trong nhà có ý tốt nên không thể từ chối, cứ coi như quen thêm một người bạn đi.”

Hạ An Nhiên mỉm cười, lời nói không rõ ràng. Trong nhà cô có bà dì hung dữ như vậy, lúc nào cũng lo cô ế chồng thì việc đi xem mắt có thể ít sao? Dì Bội Hoa đặt mọi tâm tư vào việc làm thế nào để gả cô ra ngoài. Hạ An Nhiên đã trốn không biết bao nhiêu lần, nhưng tránh được hòa thượng lại không tránh được miếu. Từ ngày mẹ cô xuống tay diệt gọn chiến thuật quanh co lòng vòng của cô, dì ấy được thể lại càng mạnh tay hơn.

“Còn anh Lâm thì sao?”

Hạ An Nhiên đẩy vấn đề về phía đối phương.

“Cô cũng biết tôi làm việc trong ngành IT nên bình thường dùng máy tính khá nhiều, công việc cũng tương đối bận rộn, vì vậy tôi không có nhiều thời gian quen bạn gái. Người nhà cảm thấy tôi không còn ít tuổi nữa, cho nên muốn tôi tranh thủ thời gian tìm đối tượng để kết hôn.”

Lời giải thích của Lâm Kỳ cũng giống với rất nhiều người đã kết hôn qua phương thức xem mắt.

Thực ra, tuổi tác hơi lớn một tí, nhưng tướng mạo cũng tốt, hơn nữa điều kiện của đối phương cũng rất được, gặp nhau vài lần, cảm thấy có thể chịu đựng được, thì cứ như vậy liền xong.

Trong kiểu hôn nhân này không có cái gọi là tình cảm mãnh liệt, chỉ cần thấy có cảm tình là được.

Nhiều lúc cũng không phải do bản thân mình cảm thấy thích đối phương, mà là bố mẹ thấy ưng nên cứ thúc giục chuyện kết hôn, nói là tự do hôn nhân nhưng thực ra có một nửa là không thể tự do rồi.

Hạ An Nhiên không hề thích kết hôn theo kiểu này nên cũng không để tâm mấy, vậy mà lúc này cô chỉ biết cười nhạt, không ngờ nó lại xảy ra với cô.

Cách vài ngày lại cùng nhau ăn một bữa cơm, gặp một người đàn ông hoàn toàn không liên quan gì đến mình, sau vài lần tiếp xúc đã nói đến chuyện cưới gả, và cứ như vậy mà sống cùng nhau qua một đời, hoặc cũng có thể chẳng sống chung được bao lâu đã chịu không nổi rồi cuối cùng kết thúc bằng một bi kịch.

Chỉ nghĩ đến đây cũng đã khiến cho cô có cảm giác tức ngực khó thở.

Lâm Kỳ giải thích rất chân thật, chân thật đến nỗi khiến cho cô có cảm giác không dám đối mặt với thực tế đó.

Đối với hôn nhân, đối với tình yêu, phụ nữ luôn mang trong lòng một mong ước, yêu là một thứ cảm xúc tuyệt đẹp chứ không phải là cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày với củi gạo dầu muối tương dấm cà.

Hạ An Nhiên lặng lẽ uống trà, những lời nói của Lâm Kỳ vào trong tai cô có một loại cảm giác mông lung.

“Nếu cô Hạ không ngại, lúc rảnh rỗi chúng ta có thể đi lại nhiều hơn một chút.”

Trong mắt một thành phần tri thức làm việc trong ngành IT như anh ta, có lẽ toàn bộ thế giới chỉ do 0 và 1 tạo thành, vừa thực tế mà lại đơn giản.

Đây không phải lần đầu tiên anh ta đi xem mắt, trước đó anh ta đã gặp vài đám, phía đối phương cũng hơi lớn tuổi, không kém, nhưng anh ta lại không có cảm giác gì, có lẽ anh ta chê những người đó tướng mạo bình thường, tùy tiện vơ trên đường cũng được cả nắm.

Thế nhưng buổi xem mắt lần này lại khiến anh ta rất hài lòng, Hạ An Nhiên tạo cho anh ta cảm giác tuổi trẻ mơn mởn, một người phụ nữ trẻ mới ra ngoài xã hội không lâu, trên người vẫn mang khí chất thanh xuân vườn trường, không có dáng vẻ thương nhân lăn lộn xã hội nhiều năm. Tuy rằng cô không phải loại phụ nữ nhìn một cái khiến người ta ngẩn ngơ, nhưng quan sát kỹ sẽ thấy cô giống như một chén trà, vừa thanh nhã vừa ngọt ngào.

Lâm Kỳ đã gần ba mươi tuổi tất nhiên anh ta sẽ muốn nắm chặt lấy cơ hội này.

Hạ An Nhiên im lặng, tuy rằng cô chưa đi xem mắt nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra ý tứ của Lâm Kỳ.

Người đàn ông này muốn qua lại với cô.

Nhưng chính cô cũng không biết cảm giác của mình lúc này.

Hạ An Nhiên cụp mắt, suy nghĩ xem mình nên nói như thế nào cho uyển chuyển.

“Hạ An Nhiên.”

Giọng nói mang ý cười vang lên ở trước mặt cô.

Hạ An Nhiên ngước nhìn, khuôn mặt hé ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời xuất hiện trong tầm mắt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.