Nửa tiếng xong, chiếc xe việt dã đến nơi.
Tiệc tân gia của bạn Nghiêm Việt được tổ chức tại một khách sạn trên núi. Khách sạn tường trắng tinh, viền vàng nhạt, nhìn rất sang trọng nhưng vị trí hơi hẻo lánh, dân cư thưa thớt.
Nguyễn Tri Mộ ngắm nữa ngắm mãi, nhớ đến "The Shining".
Từ lúc chiếc xe việt dã tiến vào bãi đậu xe, Nghiêm Việt đã bắt đầu cứng đờ người, cũng ít nói hơn.
Mặc dù nhìn từ bên ngoài có vẻ hơi xa xôi, kỳ lạ nhưng khi bước vào khách sạn thì sẽ là một thế giới hoàn toàn khác, khiến bạn không thể liên tưởng đây là một cảnh trong phim kinh dị.
Khách sạn có trần cao, không gian rộng, cửa sổ là kính hoa kiểu nhà thờ. Bên trong vô cùng náo nhiệt, cầu thang được trang trí bằng hoa tươi và ruy băng. Những người phục vụ mặc bộ đồ đen bưng đ ĩa ăn đi tới đi lui. Trần nhà treo một chiếc đèn thuỷ tinh màu ánh kim cực to. Các đồ xung quanh được trang trí đan xen bằng màu vàng nhạt và màu bạc. Bàn ăn dài màu trắng được bày hoa tươi và bộ đồ ăn. Bức tường phía trước được treo những vòng hoa kết rất tinh tế.
Trong đại sảnh đã có rất nhiều khách đến, có vẻ đang trò chuyện, quá nửa là người Tây, số còn lại là người châu Á.
Nghiêm Việt vừa xuất hiện ở cửa, tất cả mọi người đều nhìn về phía này.
Có người mỉm cười, có người bưng rượu chào hắn, có người qua nói vài câu, xì xà xì xồ, không biết là tiếng Pháp hay tiếng Đức hay còn tiếng nào khác.
Nghiêm Việt giao lưu một cách lưu loát.
Nguyễn Tri Mộ nghe không hiểu, chỉ đành cười ngượng nghịu với mọi người.
Đợi mọi người đi rồi, Nguyễn Tri Mộ hỏi Nghiêm Việt: "Họ đều quen cậu à?"
Nghiêm Việt bình tĩnh đáp: "Ừ, chủ tiệc tân gia là bạn thân tôi. Chúng tôi có nhiều nhóm chơi cùng nhau, một số khách là bạn ở câu lạc bộ cưỡi ngựa."
Nguyễn Tri Mộ: "Chủ tiệc đâu?"
Nghiêm Việt: "Đi tiếp khách rồi, có lẽ lát nữa sẽ qua."
Nguyễn Tri Mộ: "Tiệc đến trưa mới bắt đầu à?"
Nghiêm Việt: "Trưa một lần, tối một lần, chiều sẽ tổ chức một vài hoạt động giải trí, uống trà này nọ, không bắt tham gia, anh rảnh có thể đi ngủ."
Nguyễn Tri Mộ đáng thương nói: "Giờ có thể đi ngủ không..."
"Không được." Nghiêm Việt véo má anh: "Ăn xong bữa trưa rồi đi ngủ, nếu không sẽ mất lịch sự."
Nguyễn Tri Mộ xị mặt, ngồi xuống ở chiếc ghế gần đó.
Khoảng nửa tiếng sau, một người đàn ông mập mạp với mái tóc nâu đỏ mặc bộ lễ phục bước vào.
Vì thân hình tròn trịa nên anh ta phải chật vật nhét toàn bộ bắp thịt vào trong chiếc áo sơ mi trắng, trông vô cùng không vừa vặn.
Nghiêm Việt nói với Nguyễn Tri Mộ, anh ta chính là chủ tiệc lần này, kiến trúc sư, Leopold.
Nguyễn Tri Mộ bắt tay với Leopold.
Leopold lịch sự bắt tay với anh, đột nhiên vỗ vai anh rồi cười lớn.
Nguyễn Tri Mộ thắc mắc: "Anh ta cười gì vậy?"
"Không có gì." Nghiêm Việt đáp: "Tính cách anh ta luôn vui vẻ, dễ gần, thích kết bạn. Anh ta chỉ đang thể hiện sự thân thiện của mình với bạn bè mà thôi."
Nguyễn Tri Mộ: "À..."
Cuối cùng bữa tiệc cũng bắt đầu.
Nguyễn Tri Mộ đi theo Nghiêm Việt, lơ ngơ ngồi xuống.
Có người kéo violon ngay giữa trung tâm sân khấu, có người đánh đàn, có người hát. Nguyễn Tri Mộ nghe không hiểu, chỉ cảm thấy ca khúc rất du dương, rất hay.
Sự chú ý của anh lại bị đồ ăn trước mắt thu hút.
Phải nói là Leopold này... chọn đồ ăn cũng hợp khẩu vị của anh quá đi!
Cá tuyết Na Uy chiên mỡ, tôm bơ tỏi, thịt lợn nướng kiểu Đan Mạch, salad củ cải đỏ, xúc xích thịt nai... Đều là những món đã đề cập với Nghiêm Việt, anh cảm thấy ăn rất ngon.
Nguyễn Tri Mộ cảm động rơi nước mắt: "Huhu, bạn cậu tốt thật đó, còn chuẩn bị món khách thích ăn."
Ánh mắt của Nghiêm Việt rơi lên mép miệng đang dính sốt salad của anh: "Lúc ăn không được nói chuyện, sốt rớt ra rồi kìa... ngốc."
Nguyễn Tri Mộ hừ một tiếng: "Không nói thì không nói, sao còn công kích cá nhân thế."
Nghiêm Việt cười mỉm: "Đây không phải sự thật à, sao có thể tính là công kích cá nhân."
Nguyễn Tri Mộ: "Vậy tôi cũng mắng cậu là đồ ngốc."
Nghiêm Việt: "Đến lượng từ vựng cũng nghèo nàn vậy, đúng là đồ ngốc."
Nguyễn Tri Mộ nhỏ tiếng đáp: "Cậu là cái đồ thi văn cấp ba 55 điểm, còn không biết xấu hổ mà chê tôi từ vựng kém!"
"Trước khi chuyển trường tôi chưa bao giờ trượt môn văn. Tại sao vừa ở nhờ nhà anh đã bị tụt xuống 55 điểm." Nghiêm Việt nói: "Thì ra là bị nhiễm virus ngốc nghếch của anh."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Anh ăn còn không kịp, lười đấu võ mồm với hắn, lặng lẽ giơ ngón giữa dưới gầm bàn.
Nghiêm Việt nhìn thấy, bắt lấy ngón tay anh, gập lại, cuộn vào trong lòng bàn tay.
Mặt Nguyễn Tri Mộ lập tức đỏ bừng: "... Làm gì đấy."
"Anh không lịch sự, dám làm động tác lung tung." Nghiêm Việt: "Cho anh biết hậu quả."
Hai người đang âm thầm giằng co thì Leopold bỗng lên sân khấu, nói một đoạn dài.
Nguyễn Tri Mộ khe khẽ hỏi Nghiêm Việt: "Anh ta đang nói gì vậy?"
Nghiêm Việt: "Nói mình có nhà mới rất vui. Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ."
Nguyễn Tri Mộ lầm bầm: "Nói một đoạn dài mà có thế thôi á? Ngữ pháp này cũng phức tạp thật."
Nghiêm Việt không thay đổi sắc mặt, đáp: "Cũng thực sự không sâu sắc như tiếng Trung."
Leopold nói thêm vài câu, đột nhiên toàn thể khách mời đều nhìn về phía Nguyễn Tri Mộ và Nghiêm Việt.
Nguyễn Tri Mộ bỗng nhiên bị mọi người chú ý, căng thẳng: "Sao thế? Anh ta lại nói gì?"
Nghiêm Việt bình tĩnh đáp: "Nói hôm nay chuẩn bị vài món quà, tặng ngẫu nhiên, ban nãy rút thăm trúng bọn mình."
Nguyễn Tri Mộ ngạc nhiên: "Sao tôi không thấy anh ta rút thăm, tuỳ tiện vậy sao."
Nghiêm Việt: "Nhập gia tuỳ tục."
Leopold đi xuống sân khấu, nhiệt tình mời Nghiêm Việt và Nguyễn Tri Mộ.
Anh ta lấy ra một thứ trông giống một tờ giấy chứng nhận viền vàng nhạt, trên giấy có mấy chữ cái không quen, đưa bút cho Nghiêm Việt.
Nghiêm Việt rũ mắt, không chút chần chừ, vuốt giấy rồi nhanh chóng ký tên mình lên đó.
Nguyễn Tri Mộ nghển cổ nhìn, nhỏ tiếng hỏi: "Trên giấy viết gì đó?"
Nghiêm Việt: "Bằng chứng đổi thưởng."
"Hả? Còn có kiểu này à?"
Nghiêm Việt giải thích: "Quy định ở đây là thế, dù là sổ xố tại bữa tiệc nhỏ ở nhà cũng phải chuẩn bị đăng ký để tránh tranh chấp sau này."
Hắn đưa chiếc bút máy Parker màu xanh đậm cho Nguyễn Tri Mộ.
Nguyễn Tri Mộ nhận lấy nhưng không lập tức ký tên.
Nghiêm Việt quan sát tay anh, không biết vì sao, hình như có chút lo lắng.
Nguyễn Tri Mộ nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên tờ giấy một lúc.
Ở giữa và phía trên có một đoạn lớn mà anh không hiểu, viết bằng chữ nghiêng rất đẹp, dòng cuối là chữ ký, Nghiêm Việt ký bên trái, bên phải đang trống, có lẽ để lại cho anh.
Dưới ánh mắt háo hức của mọi người, Nguyễn Tri Mộ do dự một chút, sau đó chậm rãi ký tên xuống.
Một tràng pháo tay nồng nhiệt bỗng vang lên trong hội trường.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt đó, Nguyễn Tri Mộ giật mình, đỏ mặt.
Sau khi ngồi xuống, anh nhỏ tiếng hỏi Nghiêm Việt: "Người dân ở nước này nhiệt tình vậy à?... Đổi thưởng mà cứ như hoan hô tôi đã giành chức vô địch Olympic ý..."
Không biết vì sao, sau khi ký tên xong, dường như Nghiêm Việt thả lỏng rất nhiều, đôi lông mày vốn đang cau chặt cũng giãn dần ra.
"Ừ." Nghiêm Việt cụp mắt, giúp anh cắt miếng bít tết mà không giải thích gì thêm: "Ăn đi."
——
Nguyễn Tri Mộ ăn xong là bắt đầu buồn ngủ. Nghiêm Việt đưa anh lên phòng nghỉ trên tầng. Căn phòng rất ấm áp, có một chiếc giường to màu trắng phong cách châu Âu. Nội thất xung quanh cũng lộng lẫy và sang trọng, giống căn phòng các công chúa Disney sinh sống.
Nguyễn Tri Mộ: "Đàn ông đàn ang ở phòng công chúa thế này có phải không thích hợp lắm không..."
Nghiêm Việt: "Nói thật thì sao?"
Nguyễn Tri Mộ: "Huhu, yêu chết đi được, cái giường kia vừa nhìn đã thấy êm!"
Anh phi thân lên giường, chui vào chiếc chăn bông ấm áp mềm mại với cái bụng no căng, chẳng mấy chốc đã mơ màng.
Nghiêm Việt đắp chăn cho anh, vuốt má và tai anh, đứng dậy, kéo rèm.
Căn phòng chìm trong bóng tối khiến con người ta rất dễ chìm vào giấc ngủ.
Nguyễn Tri Mộ ngái ngủ, cảm thấy Nghiêm Việt sắp ra ngoài, nỗ lực mở mắt: "Cậu không ngủ à?"
"Ừ." Nghiêm Việt nói: "Tôi đi nói chuyện với bạn... Anh ngủ đi, đến bữa tối tôi gọi."
Nghiêm Việt đóng cửa, hít sâu một hơi.
Hắn đi xuống tầng. Bạn bè vây lại, tay cầm ly rượu chúc mừng đám cưới của hắn.
Đúng vậy, hắn đã nói dối.
Đây không phải là tiệc tân gia mà là tiệc đính hôn.
Giấy chứng nhận kia không phải chứng nhận đổi thưởng mà là giấy đính hôn.
Dường như đây là một chuyện vô nghĩa, rõ ràng hai người đã tâm sự với nhau. Nguyễn Tri Mộ đã giải thích cặn kẽ chuyện năm đó, anh nói với hắn, anh chưa bao giờ anh hết yêu hắn.
Rõ ràng hắn có thể trực tiếp cầu hôn.
Nhưng nhẫn nằm trong ví tiền, lăn qua lăn lại, nắm đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, cũng không dám lấy ra.
Chỉ cần liên quan đến chuyện của Nguyễn Tri Mộ, hình như hắn rất dễ trở nên nhạy cảm, đa nghi và bất an.
Hắn không dám thể hiện điều này, sợ Nguyễn Tri Mộ sợ hãi, cũng sợ từ nay về sau anh sẽ cảnh giác với mình.
Nhưng buổi lễ vẫn phải tổ chức theo đúng kế hoạch.
Vì vậy hắn đã nói dối, bàn bạc trước với bạn bè, giải quyết ổn thoả việc đính hôn, tên đã ký, Nguyễn Tri Mộ có hối hận cũng vô ích.
Hắn sẽ không cho anh cơ hội hối hận.
Cũng sẽ không cho anh bất kỳ cơ hội từ chối.
Cứ coi như... đây là lần cuối cùng trong đời hắn hành động ngang ngược.
——
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến buổi tối.
Theo kế hoạch, tiệc tối mới là buổi đính hôn chính thức, lúc đó sẽ lấy nhẫn ra cầu hôn.
Cuối cùng Nghiêm Việt cũng chuẩn bị tốt tâm lý.
Đến khi đó Nguyễn Tri Mộ có thể tỉnh táo lại và biết mình đã bị lừa... nhưng anh không hề hối hận.
Năm đó Nguyễn Tri Mộ rời đi không lời từ biệt đã để lại cho hắn một số di chứng, là tâm bệnh, không thể chữa tận gốc. Hắn luôn sợ mình sẽ bị bỏ rơi một lần nữa mà không được nghe một lời tạm biệt.
Cho nên hắn luôn cố gắng, dùng mọi cách để giữ anh ở bên mình.
Cho dù dùng một số thủ đoạn không được quang minh chính đáng.
Nghiêm Việt lên tầng gõ cửa: "Ngủ dậy chưa."
Không có động tĩnh.
Có lẽ vẫn đang ngủ, Nghiêm Việt thầm nghĩ. Gần đây Nguyễn Tri Mộ luôn thiếu ngủ. Có lẽ thời tiết Bắc Âu quá lạnh, cơ thể kích hoạt cơ chế phòng vệ vật lý tương tự như ngủ đông.
Hắn gõ cửa lần nữa nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh.
Lúc này Nghiêm Việt bỗng cảm thấy hoảng sợ.
Điều này thật bất thường nhưng trực giác của hắn luôn đúng.
Hắn nhập mật mã trên cửa, vặn tay nắm cửa, vội vàng xông vào.
Trong phòng không bóng người.
Đầu óc Nghiêm Việt trống rỗng trong giây lát nhưng sau đó cầm điện thoại gọi cho Nguyễn Tri Mộ, không có ai trả lời.
Hắn lại tìm nhân viên an ninh.
Bảo vệ nói không có gì bất thường, cũng không có dấu hiệu cửa sổ bị cạy. Ngoài trời lạnh cóng và có tuyết, theo lý mà nói Nguyễn Tri Mộ không nên tự mình chạy ra ngoài chơi mới đúng.
Nghiêm Việt lạnh lùng dặn dò mọi người đi tìm.
Hắn muốn đè nén sự hoảng loạn trong lòng nhưng khi nhắc đến Nguyễn Tri Mộ, hắn vĩnh viễn không thể bình tĩnh được.
Đang lúc lo lắng thì điện thoại đột ngột đổ chuông.
Người gọi đến là Nguyễn Tri Mộ.
Trái tim treo lơ lửng của Nghiêm Việt cũng hạ xuống.
Hắn nghe điện thoại, nghiêm giọng nói: "Anh đi đâu?"
"Hả?" Nguyễn Tri Mộ tựa hồ có chút sợ hãi: "Tỉnh lại chán quá nên xuống tầng chơi..."
Giọng nói của anh có phần bối rối như vẫn chưa hiểu vấn đề, không hiểu sao hắn lại giận như vậy.
Nghiêm Việt hít thở sâu: "Xuống tầng chỗ nào? Anh đang ở đâu? Tôi đi tìm anh."
Nguyễn Tri Mộ: "À, để tôi nhìn... trước mặt tôi là một bể bơi rất lớn, điều hoà ở đây ấm thật đó, đi chân trần cũng không bị lạnh, nước cũng ấm..."
Nghiêm Việt lo lắng: "Anh cách bể bơi xa một chút, đừng tự rơi xuống, tôi đi tìm anh."
Nguyễn Tri Mộ ngoan ngoãn đáp: "... Ừ."
Bỗng bổ sung một câu: "Cậu đừng gọi người khác qua, tôi làm rơi giày rồi, không muốn người khác nhìn thấy, mất mặt lắm."
Nghiêm Việt hỏi quản lý khách sạn vị trí rồi lập tức chạy xuống.
Vị trí nằm ở tầng hầm, một bể bơi nhân tạo trong nhà.
Khi Nghiêm Việt bước vào bể bơi, nơi đó yên tĩnh và không có bất kỳ âm thanh nào.
Hắn hô lên nhưng không ai trả lời.
Đang hoảng hốt thì chợt nhìn thấy một chuỗi bong bóng nổi lên giữa bể bơi.
Giây sau, Nguyễn Tri Mộ cố gắng ngẩng đầu lên, yếu ớt vung vẩy cánh tay, sắc mặt tái nhợt: "Nghiêm!... Tôi... tôi không cẩn thận nên rơi..."
Trái tim Nghiêm Việt như ngừng đập, lập tức cởi áo khoác nhảy xuống.
Hồi nhỏ, hắn đã học bơi từ một giáo viên chuyên nghiệp, việc xuống nước cứu người là chuyện đơn giản.
Hắn bơi đến giữa bể trong vài giây, đưa tay vòng qua nách trái và ngực của Nguyễn Tri Mộ, chuẩn bị kéo anh vào bờ trong tư thế bơi ngửa thì chợt nhận ra có gì đó sai sai.
Nguyễn Tri Mộ lại không mặc quần áo.
Nghiêm Việt đang do dự. Nguyễn Tri Mộ vừa giãy dụa với sắc mặt tái nhợt đột nhiên xoay người, nắm lấy vai hắn, trong mắt mang theo nụ cười rồi hôn hắn.
...
Đây là một nụ hồn thuần khiết và nồng nàn, không vương chút tạp chất nào.
Khi nói đến sự thân mật giữa hai người, Nghiêm Việt luôn chủ động, trong khi Nguyễn Tri Mộ mỏng manh, thường là người thụ động tiếp nhận.
Nhưng hiện tại, Nguyễn Tri Mộ lại ôm thật chặt cổ hắn, nhiệt tình hôn lên môi hắn, cơ thể ma sát vào người hắn.
Anh khoả th@n, làn da trắng bóc và mềm mại, giống như một chàng tiên cá đơn thuần ngốc nghếch, quyến rũ hắn bằng những kỹ năng vụng về nhất.
Hơn nữa xét từ góc độ bơi lội, anh biết bơi.
Nghiêm Việt nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.
Bụng hắn thắt lại sau nụ hôn, người nóng dần lên.
Hắn túm lấy gáy Nguyễn Tri Mộ, kéo anh đến mép bể bơi.
Nghiêm Việt hơi giận, chuẩn bị đưa người lên bờ, hỏi anh giở trò gì thì bỗng nhiên Nguyễn Tri Mộ áp sát vào người hắn, thầm thì bên tai: "Tôi còn chưa mặc quần áo... cứ thế lên bờ, cậu không sợ tôi bị cảm à?"
Nghiêm Việt sứt đầu mẻ trán: "Quần áo anh đâu!"
Nguyễn Tri Mộ tỏ vẻ vô tội: "Không biết mà... có thể bị con sói nhỏ nào đó tha đi rồi."
Nghiêm Việt nhìn thấy vẻ gian xảo trong mắt anh, cuối cùng cũng ngộ ra: "... Anh cố ý rơi xuống nước?"
Nguyễn Tri Mộ: "Ồ, cuối cùng cũng nhận ra rồi à?"
Nghiêm Việt: "... Anh cố tình lừa tôi qua đây?"
Nguyễn Tri Mộ cười thẹn thùng: "Cậu lừa tôi ký giấy đính hôn, vì sao tôi không được lừa cậu?"
Nghiêm Việt sững người.
"Không ngờ tôi sẽ đoán được đúng không?" Nguyễn Tri Mộ đắc ý: "Góc hội trường có đặt tượng Aphrodite, nữ thần tình yêu trong thần thoại Hy Lạp, thường có ở nơi tổ chức tiệc cưới. Tôi làm MC đám cưới nhiều năm như vậy, cậu nghĩ mọi thứ đều công cốc à?"
Nghiêm Việt ngẩn người, lát sau mới ngậm miệng lại, môi trắng bệch vì nước bể bơi.
Hắn biết chuyện này không thể giấu được nhưng không ngờ rằng ngay từ đầu Nguyễn Tri Mộ đã biết chuyện.
Vì thế...
Hắn nghĩ đến điều gì, tim đập loạn: "Anh biết tôi đang lừa anh... mà vẫn ký tên?"
Nguyễn Tri Mộ: "Ừ."
Nghiêm Việt: "Anh... anh không giận à?"
"Giận chứ, cho nên tôi cũng lừa cậu một lần, giả vờ không cẩn thận ngã xuống nước." Nguyễn Tri Mộ lẩm bẩm: "Không ngờ bị sặc nước thật, suýt ngạt thở..."
Nghiêm Việt trầm mặc, rũ mắt, lông mi đọng hạt nước, nhỏ tiếng nói: "... Xin lỗi."
Bể bơi chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn mờ mịt chiếu vào, bóng dáng hai người tựa bên mép bể, giọng nói vang trong không gian.
Cảm thấy cơ thể Nghiêm Việt đang cứng ngắc, Nguyễn Tri Mộ bật cười: "Thật sự sợ tôi nổi giận sao?"
Nghiêm Việt hiếm khi tỏ ra bối rối như vậy.
Dường như hắn luôn bình tĩnh, trầm ổn, không có gì có thể làm hắn lúng túng.
Ngoại trừ tất cả những gì liên quan đến Nguyễn Tri Mộ.
Đương nhiên Nguyễn Tri Mộ hiểu.
Cuộc sống không phải trò chơi, không phải chiến đấu với quái vật và nâng cấp, sẽ không có cốt truyện tương tự "sau khi trải qua quá trình huấn luyện XX, cấp độ sẽ tăng từ giờ, sẽ không còn XX nữa".
Anh hiểu nỗi sợ của hắn, nỗi lo của hắn, cũng rõ có những điều mất cả đời mới chữa lành được.
Bọn họ giống nhau, đều không phải người hoàn mỹ, có những suy nghĩ không thể nói ra.
Nhưng điều đó có sao chứ.
Chỉ có cuộc sống không trọn vẹn mới có cơ hội bù đắp viên mãn.
Họ là sự không hoàn hảo của nhau, cũng là sự cứu rỗi duy nhất của nhau trong cuộc đời này.
"Mặc dù tôi cũng hơi giận nhưng vẫn quyết định cho cậu một cơ hội bù đắp."
Nguyễn Tri Mộ đặt tay trái lên vai Nghiêm Việt, giơ tay phải lên rồi chậm rãi đưa ngón giữa về phía hắn.
Nghiêm Việt: "...?"
Hắn hít một hơi: "Nếu anh muốn mắng thì cứ mắng đi, tôi không chống đối đâu."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Cuối cùng anh cũng nhận ra ý nghĩa khác của hành động này, nén cười nói: "... Tôi muốn cậu đeo nhẫn cho tôi."
Nghiêm Việt lại sững sờ: "Anh... anh biết à?"
"Ừ, buổi sáng lúc chuẩn bị đi, nhẫn rơi ra từ ví tiền, tôi thấy rồi." Nguyễn Tri Mộ nói: "Có nhiều sơ hở lắm đại ca à, thực sự bị vạch trần gần hết rồi."
Hình như Nghiêm Việt cũng nhận ra sự ngốc nghếch của mình, cúi đầu cười.
Nghiêm Việt đưa anh đang ướt sũng lên bờ, nhanh chóng khoác áo khoác cho anh.
Còn hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây ướt đẫm dính vào người. Nghiêm Việt lấy chiếc nhẫn sapphire từ trong túi quần ra, quỳ một chân xuống đất.
Sapphire, màu của biển và trời, tượng trưng cho sự kiên định và vĩnh cửu.
"Anh... anh có đồng ý gả cho em không?"
Ngay cả khi đã biết được đáp án nhưng giọng nói vẫn còn hơi run run, giống như chàng trai đã tỏ tình với anh nhiều năm trước.
Nguyễn Tri Mộ rụt người trong áo khoác, nhìn chiếc nhẫn, lông mày hơi run lên: "Tôi..."
Hai từ "đồng ý" sắp được nói ra thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Nghiêm Việt nhấc máy, là Bạch Xuyên gọi tới.
Bạch Xuyên mắng mỏ hắn: "Lão đại, cậu làm trò gì vậy, sao lại mời cả La Giang hả? Mẹ nó tôi vừa đến cửa thì xe hắn ta đã chặn ngay xe tôi, còn bảo tôi chặn hắn, không chịu nhường."
Nguyễn Tri Mộ nghe máy, là giọng của La Giang.
La Giang lạnh lùng hắng giọng: "Sớm biết thế này đã không đến rồi, chỗ khỉ gió gì mà ở sâu trong rừng núi, cành cây cào hết vào xe tôi rồi."
Nguyễn Tri Mộ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Việt: "Bọn họ..."
Nghiêm Việt bình tĩnh đáp: "Đến tham gia hôn lễ ngày mai của chúng mình."
Nguyễn Tri Mộ: "Hả?!"
Có cần phải hành động nhanh chóng quyết liệt như vậy không?
Đính hôn còn chưa xong, sao đã sắp kết hôn rồi.
Nguyễn Tri Mộ cũng đã nhìn ra được đứa nhỏ này sợ mình bỏ chạy đến mức nào.
Bạch Xuyên cười hê hê: "Anh Nguyễn, em tặng anh lì xì sáu con số, đợi anh đến nhận nè."
La Giang hít một hơi thuốc: "Lì xì thì lớn mà đến cái xe cũng không chịu nhường?"
Bạch Xuyên lập tức cau mày, lạnh giọng: "Cậu là cái thá gì mà xứng để tôi nhường?"
La Giang: "Vậy hôm nay đừng hòng ai vào được."
Bạch Xuyên phẫn nộ: "Không vào thì không vào? Ai vào người đó là chó!"
...
Hai người lại cãi nhau như học sinh tiểu học.
Nghiêm Việt bỗng đau đầu: "Biết thế đã không mời hai người họ... Lúc em gọi điện cho La Giang, cậu ta còn ngại đến..."
Nguyễn Tri Mộ: "Tôi đồng ý."
Nghiêm Việt: "Đúng vậy, nhưng cậu ta..."
Hắn bỗng nhận ra, câu nói "tôi đồng ý" này không phải tiếp lời hắn đang nói, ngẩng phắt đầu lên.
Nguyễn Tri Mộ hơi xấu hổ nhưng vẫn đút ngón tay vào chiếc nhẫn, lặp lại lần nữa: "Nghiêm Việt, tôi đồng ý."
Ánh mắt hai người giao nhau.
Ngay lúc này, cuối cùng hai người cũng tâm linh tương thông.
Nghiêm Việt nghiêng người về phía trước, nhẹ hôn lên trán anh: "Tân hôn vui vẻ, chú rể của em."
Hết chương 75.