Sau khi hết giờ làm việc, với tâm trạng ngổn ngang, Chu Lạc tìm đến bệnh
viện theo địa chỉ mà Đại Đổng đã đưa cho, vốn dĩ có chút thấp thỏm,
nhưng khi nhìn thấy chỉ có một mình Đại Đổng trong phòng bệnh, tâm trạng của cô bỗng tốt hơn rất nhiều.
Thấy cô xuất hiện trước cửa phòng bệnh, hai mắt vốn thất thần của Đại Đổng bỗng sáng bừng, lại cảm nhận
được tâm trạng vui vẻ của cô, đôi lông mày đang nhíu chặt cũng giãn dần
ra.
Nhận lấy giỏ hoa quả trong tay Chu Lạc, dẫn cô đến trước giường bệnh, cậu trịnh trọng giới thiệu: “Đây là mẹ anh”.
Nằm trên giường bệnh là một phụ nữ gầy yếu, đôi mắt to, tròng mắt sâu, da
dẻ vàng vọt, những nếp nhăn hằn rõ trên khuôn mặt chứng tỏ thời gian đã
không ưu ái bà, nhưng có một điều kỳ là, dù đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường bệnh, bạn vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của bà, một vẻ
đẹp khiến người ta xót xa.
Nhìn thấy mẹ Đại Đồng, Chu Lạc liền
hiểu ra vẻ khôi ngô điển trai của cậu được thừa hưởng từ ai, cũng hiểu
được lý do mà bố con nhà họ Đổng không tiếc bất cứ thứ gì để bảo vệ
người mẹ, người vợ này – một phụ nữ như vậy, vốn sinh ra để được đàn ông yêu thương, nâng niu, trân trọng.
Nhìn mẹ Đại Đổng, không ai có
thể nghĩ rằng bà là một người nông dân, thậm chí cũng không giống với
hình ảnh vợ của một ông chủ mỏ than mới nổi. Nhìn Đại Đổng cẩn thận kéo
chăn cho mẹ, trong lòng Chu Lạc lại thầm cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ mẹ
cậu – một người chồng không quản ngại khó khăn vất vả vì bà, không rời
nhau nửa bước, các con quan tâm hết mực, thậm chí bí quá phải làm liều,
có được tình yêu thương nhiều như thế, bà thực ra là người rất có phúc,
hẳn là như vậy.
Trước ngày hành hình, Đại Đổng tới gặp em út, về
việc đi tự thú, cậu ấy chỉ giải thích một câu “mẹ cần người chăm sóc”.
Đúng vậy, nếu như không thể định tội Đại Đồng, cũng không thể thả cậu ra vì không có chứng cứ ngoại phạm, còn cậu ấy lại là một thủ phạm lẩn
trốn, người mẹ lâm bệnh nặng sẽ phải nhờ người ngoài trông nom.
Xét ở một khía cạnh nào đó, là do cậu con út của nhà họ Đổng đã lựa chọn
cách chấm dứt cuộc đời của mình ở độ tuổi còn rất trẻ, đổi lại việc mẹ
già có được người chăm sóc.
Trong lúc Chu Lạc đứng ngây người,
Đại Đổng lại lặng lẽ nhìn người mẹ đang nằm trên giường hồi lâu, đột
nhiên nói: “Mẹ, con biết là mẹ nghe được, cô gái hôm nay tới thăm mẹ đây đã từng là con dâu của mẹ, nhưng con trai tồi tệ đã đánh mất cô ấy. Nếu mẹ không tỉnh lại, con không có thời gian để theo đuổi cô ấy, người
khác sẽ cướp cô ấy đi mất, không phải là con đang đe dọa mẹ, dù sao thì
ba anh em cũng chỉ còn lại mình con thồi, e rằng suốt đời này mẹ không
được bế cháu nội rồi”. Trong giọng nói nhẹ nhàng lại ẩn chứa bao nỗi khổ tâm.
Chu Lạc tròn xoe mắt há hốc miệng nhìn người đàn ông đang
đứng trước giường bệnh, như thể lần đầu tiên quen biết cậu. Ban nãy cô
còn hết mực cảm động trước sự hiếu thuận của con trai nhà họ Đổng, sao
giờ lại tiêu tan hết một cách nhanh chóng như vậy chứ. Cậu, cậu tự nhiên lại đe dọa người mẹ đang bệnh nặng của mình, ngay cả câu nói khiến
người ta đau lòng như “ba anh em cũng chỉ còn lại mình con” mà cũng dám
nói ra.
Đại Đổng dường như không để ý đến sự thất vọng của cô,
chỉ quay đầu liếc nhìn cô một cái, chỉ một cái liếc mắt nhẹ nhàng đó, đã ngăn được những lời trách móc đã lên tới miệng của Chu Lạc lại.
Nỗi đau đớn tột cùng trong ánh mắt ấy khiến người ta nghi ngờ rằng những lời nói ban nãy, rốt cuộc là nỗi lòng của ai.
Khi Chu Lạc nhìn theo Đại Đổng về phía người phụ nữ đang nằm trên giường
bệnh kia, lại một lần nữa kinh ngạc đến ngây người, khóe mắt còn mờ
nhạt, khô cứng ban nãy, lại xuất hiện hai hàng nước mắt, chảy ngoằn
ngoèo về phía hai bên tai.
“Nhanh, mau đi gọi bác sĩ!” Chu Lạc
vừa giục Đại Đổng cũng đang đứng ngây người ra, vừa vội vàng rút hai tờ
giấy ăn, định ngăn hai dòng nước mắt đang tiếp tục chảy vào trong tai.
Chu Lạc cúi người xuống, bàn tay vừa chạm vào khuôn mặt của mẹ Đại Đổng,
phía trước mặt bỗng nhiên bừng sáng, một đôi mắt trong veo ươn ướt như
mắt thiếu nữ chầm chậm mở ra, thoạt tiên chăm chú nhìn cô một lát, mở
miệng muốn nói điều gì đó, chỉ tiếc rằng cổ họng khàn đặc không chịu
phối hợp.
Chu Lạc vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Bác ơi, bác tỉnh lại rồi, anh Đại Đổng đang đi gọi bác sĩ, sẽ quay lại ngay thôi ạ”.
Hôm nay là ngày hoàng đạo, cô rửa được nỗi oan, mẹ Đại Đổng tỉnh lại, có thể coi là song hỷ lâm môn.
Mẹ Đại Đổng mặc dù đã tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu, phải tiếp
tục nằm viện theo dõi điều trị. Mà Phan Lan – người vốn đang đỡ đần việc chăm sóc cho bà bỗng dưng biến mất nên buổi tối Đại Đổng phải ở lại
viện để chăm sóc mẹ.
Tinh thần của Chu Lạc không ổn định, lại không muốn về nhà một mình, lại gọi người cậu Tất Tinh Huy đi uống rượu.
Một nhà hàng cao cấp, tiếng nhạc du dương, một người đàn ông trung niên nhã nhặn tuấn tú, một cô gái trẻ xinh đẹp hào phóng. Trong con mắt của
người ngoài, cảnh tượng này vừa mờ ám vừa hào nhoáng, không ai có thể
đoán được nội dung cuộc đối thoại của họ lại như thế này: “Nhóc con, hộ
khẩu của hai chúng ta đều ở Bắc Kinh, tuần sau cậu phẫu thuật mổ não cho mẹ vợ của Cục trưởng Cục công an, chuyện thay tên đổi họ dễ như trở bàn tay”. Một người đàn ông nào đó quên hết cả đạo đức nghề nghiệp và danh
tiếng liêm khiết.
“Ông lão ơi, cái tên ‘Chu Lạc’ mặc dù không
hay, nhưng ít nhất cũng có nghĩa là ‘vui vẻ như một chú lợn’, còn ‘Tất
Lạc’[1] ư, cậu làm như niềm vui trong cả cuộc đời này của cháu đều hết
rồi sao? Cậu thấy cháu còn chưa đủ thảm hại à!” Cô gái nào đó có ý định
muốn bỏ đi.
[1]Từ “Tất” trong tiếng Trung có nghĩa là hoàn thành, kết thúc, hết.
“Chúng ta cũng có thể đổi tên cho nhau một chút… được rồi, được rồi, chuyện
này để sau hãy nói. Ban nãy cháu nói gì nhỉ, mẹ chồng trước của cháu vừa tỉnh, công việc cũng giải quyết xong, chẳng phải đều đã không có chuyện gì rồi sao?” Tất Tinh Huy cuối cùng đã kiếm được chủ đề khác để giữ
chân cô cháu gái đang định bỏ đi.
“Cháu muốn nhờ một người ‘số
muối mà người đó ăn còn nhiều hơn số gạo mà cháu ăn’ như cậu tư vấn một
chút, trong tình huống này, cháu rốt cuộc có nên tới bệnh viện giúp đỡ
chăm sóc cho mẹ anh ấy không?”
Tất Tinh Huy đưa mắt nhìn cô, “Chẳng phải cháu đã nói là sẽ đợi cậu ta theo đuổi cháu hay sao?”
“Cháu…” Chu Lạc có chút ngại ngùng, “Một mình anh ấy vừa phải chăm sóc mẹ vừa
phải điều hành công việc ở xưởng gang thép, dù sao cháu cũng sắp xin
nghỉ việc, dạo này chẳng có việc gì làm…”. Dưới cái nhìn trừng trừng của cậu, giọng nói của Chu Lạc càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng mím chặt
môi lại, cúi đầu xuống.
Đây dường như là giây phút Tất Tinh Huy
có vẻ uy nghiêm của một việc vị trưởng bối nhất trong cuộc đời của ông,
ông cố gắng thể hiện vẻ nghiêm khắc, “Con gái nhà họ Tất chúng ta, từ
bao giờ sa đọa tới mức còn chưa xuất giá đã vội đi hầu hạ mẹ chồng rồi?
Cậu ta là đàn ông, trước khi kết hôn, dù việc công hay việc tư, có phiền phức gì cũng nên tự mình giải quyết xong rồi hãy tới tìm cháu. Cháu còn trẻ tuổi, còn chưa tận hưởng tình yêu, cậu ta còn chưa bị giày vò tới
nỗi thịt nát xương tan, nước mắt lưng tròng, lại muốn có không được một
người vợ hiền thục ư, trên đời này làm gì có việc dễ dàng như thế chứ?”.
“Việc này, cậu, hồi xưa mợ cũng giày vò cậu như vậy ư?” Chu Lạc bị mắng đến
nỗi ngồi ngây cả người, mãi lâu sau mới thốt lên một câu.
“Không!” Cậu trả lời rất chắc chắn.
“Vậy cậu…”
“Vì thế cậu mợ mới ly hôn.”
Chu Lạc thấy đầu óc tối sầm lại, cuối cùng phát hiện ra mình lại tìm đúng
một người cũng thất bại trong hôn nhân để nhờ tư vấn về chuyện mẹ chồng
nàng dâu.
Rượu được nửa tuần, đêm đã quá khuya. Hai người bước ra, đi tới chỗ để xe, lại xảy ra tranh cãi chỉ vì vấn đề ai đưa ai về.
Chu Lạc muốn đưa Tất Tinh Huy về, lý do là ông đã uống say còn cô vẫn tỉnh táo, hơn nữa ông lại là bậc tiền bối.
Tất Tinh Huy đứng cũng không vững nữa rồi, nhưng vẫn không quên mình là đàn ông, một lý do khác, ông là bậc tiền bối.
Chu Lạc còn đang muốn tranh cãi tiếp, Tất Tinh Huy loạng choạng khoát tay
nói với Chu Lạc: “Cậu không yên tâm cháu với cái thằng đó, hay là dọn
tới nhà cậu ở đi, cậu sẽ chăm sóc cháu, nhân tiện giúp cháu xử lý cậu
ta”.
Chu Lạc trợn tròn mắt, ở với một người cuồng khoa học ư, ai
chăm sóc ai còn chưa biết ấy chứ, hơn nữa cần “xử lý” Đại Đổng như thế
nào, cô còn chưa quyết định được.
Hai người họ cứ lôi lôi kéo kéo như vậy, chưa từng nghĩ rằng trong mắt người ngoài, cảnh tượng này thật mờ ám.
“A lô, đội cảnh sát tuần tra khu Triều Dương phải không, tôi gọi tố cáo,
có người lái xe sau khi uống rượu, có khả năng còn lái xe trong khi say, địa chỉ cụ thể là…”
Địa chỉ rất quen thuộc, chính là chỗ họ đang đứng, giọng nói cũng rất quen thuộc, Chu Lạc hoang mang, vội vàng quay
đầu nhìn lại phía sau.
Quả nhiên là Diệp Minh Lỗi, nét mặt sa sầm lại, đang hằn học trừng mắt nhìn họ, dường như lại muốn nói: “Nhìn cái
gì mà nhìn, người bị tố chính là cô đấy”.
Rượu khiến người ta bạo gan hơn, Chu Lạc cũng nổi giận, đẩy Tất Tinh Huy ngồi vào phía sau xe,
rảo từng bước lớn tới trước mặt Diệp Minh Lỗi, “Anh có ý gì?”.
Diệp Minh Lỗi lạnh lùng mỉm cười, “Chính là ý đó, bảo vệ an toàn nơi công cộng, ai cũng có trách nhiệm”.
“Cô đã uống say rồi.” Diệp Minh Lỗi vẫn không dao động.
Chu Lạc trừng mắt nhìn lại anh một lát, bỗng nhiên cảm thấy việc này thật
vô nghĩa, cô thực sự rất ít lái xe sau khi uống rượu, quyết định thỏa
hiệp, “Được rồi, tôi để xe ở đây, sẽ gọi taxi đi về”. Nói xong liền quay người đi. Cánh tay bỗng nhiên bị giật lại, bị kéo mạnh vào trong một
vòng tay.
Đợi đến khi Chu Lạc định thần lại, trước mắt cô là
khuôn mặt to lớn của Diệp Minh Lỗi, ánh mắt còn hằn học hơn cả ban nãy,
sắc mặt tím hơn, hơi thở nóng hổi nồng nặc mùi rượu phả vào mặt cô.
Chu Lạc chợt cảm thấy hơi lo lắng, từ trước tới giờ cô và Diệp Minh Lỗi
luôn đấu khẩu với nhau, nhưng chưa đến mức độ động chạm tới thân thể,
đây là lần đầu tiên họ ở một khoảng cách gần như vậy.
Chu Lạc cố
gắng giữ vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt, đồng thời tự nhủ sẽ không khiêu
khích anh, “Diệp Minh Lỗi, anh uống nhiều rồi, có chuyện gì chúng ta từ
từ nói”.
“Nói gì chứ?” Diệp Minh Lỗi vẫn lạnh nhạt cười khẩy, đưa mắt nhìn về phía Tất Tinh Huy đang ngáy khò khò ở băng ghế sau của một
chiếc xe sang trọng, nói, “Nói về chồng trước của cô hay là người tình
mới? Chu Lạc, cô càng ngày càng giỏi rồi đấy, vừa bao nuôi đàn ông lại
vừa được đàn ông bao nuôi, cảm giác như thế nào? Cô ra giá đi, tôi không tin mình không trả nổi”. Nói xong, cảm giác tức giận dường như đã tiêu
tan, lại nở một nụ cười đầy mờ ám, “Hơn nữa, tôi còn trẻ hơn ông ta, cô
sắp ba mươi rồi nhỉ, hiểu ý tôi chứ?”. Chỉ là trong đôi mắt của anh
không hề có một chút nét cười.
Chu Lạc lắng nghe với vẻ mặt không chút biểu cảm, động đậy cánh tay đang bị túm chặt, “Nói xong chưa, nói
xong rồi thì buông tôi ra”.
Diệp Minh Lỗi chớp mắt nhìn cô, mãi lâu sau mới từ từ buông tay. Chu Lạc cũng không vội, chỉ lạnh lùng nhìn anh.
Thấy cô lặng lẽ chỉnh lại quần áo, chính vào lúc Diệp Minh Lỗi chuẩn bị sẵn sàng để nhận một cái tát, Chu Lạc lại nói “Xin lỗi”.
Diệp Minh Lỗi hoàn toàn sững sờ.
“Đồng Đan nói rằng anh trưởng thành, điềm tĩnh lại có phong độ, từ trước tới
giờ chưa thấy anh cáu gắt, đây không phải là Diệp Minh Lỗi mà tôi quen
biết, tôi cứ nghĩ rằng anh đối với tôi đặc biệt như vậy là bởi vì anh
thích tôi. Nhưng tôi thật sự không thích anh, mặc dù đó không phải là
lỗi tại tôi, nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi anh.” Ngay sau đó, giọng điệu có chút thay đổi, “Có điều, yêu thích một người không phải lý do để ăn nói bừa bãi làm tổn thương đối phương, Diệp Minh Lỗi, anh bằng này tuổi rồi mà chưa từng bị giày vò lần nào ư? Chưa từng bị ai cự tuyệt ư? Ngoài
ra…”, vừa nói vừa giơ tay giáng một cái tát, “cũng chưa bị đánh bao giờ
sao?”. Diệp Minh Lỗi không kịp tránh, hứng trọn một cái tát như trời
giáng.
“Giờ thì tốt rồi, đều đã được trải nghiệm rồi, đây đều là
những điều kiện cần thiết để trưởng thành, cũng coi như tôi giúp anh,
hai chúng ta không ai nợ ai nữa.” Nói xong phẩy bàn tay đang ửng đỏ,
quay người đi về phía Tất Tinh Huy đang say ngủ, vỗ mu bàn tay lên mặt
cậu, “Cậu, mau dậy đi, chúng ta gọi taxi đi về, cháu không nhấc nổi cậu
đâu!”.
Thế sự vô thường, Chu Lạc không ngờ rằng cuối cùng lại là Diệp Minh Lỗi giúp cô đưa cậu về nhà.
Căn hộ chung cư của Tất Tinh Huy rất rộng, cũng được coi là khá gọn gàng,
dựa vào những gì mà Chu Lạc hiểu về ông, đây chắc chắn là công lao của
người giúp việc theo giờ.
Nhìn Chu Lạc sắp đặt cho Tất Tinh Huy
thật thỏa đáng, hai người đóng cửa phòng ngủ rồi quay ra phòng khách,
Diệp Minh Lỗi bỗng nhiên bật cười, “Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cô
chăm sóc đàn ông say rượu”. Điều anh không nói ra, đó là phút rung động
ban đầu ấy, được bắt nguồn từ sự cẩn thận và chu đáo của cô khi chăm sóc người khác, từ đó toát lên sự lương thiện và dịu dàng trong con người
cô.
“Chỉ là cô chưa bao giờ dịu dàng với tôi cả, có lẽ tôi cũng
nên uống say khướt một lần trước cô chăng?” Diệp Minh Lỗi vẫn cười. Chu
Lạc vốn định nói câu gì đó, nhưng nhìn năm đầu ngón tay vẫn hằn rõ trên
mặt anh, lại không thể mở miệng được. Cái tát đó, cô đã dùng toàn bộ sức lực cùng với sự phẫn nộ của mình.
“Diệp Minh Lỗi, cảm ơn anh, còn nữa, xin lỗi anh.” Lời xin lỗi này thành khẩn hơn rất nhiều.
Diệp Minh Lỗi lại cười, nhưng lần này không nói thêm câu gì. Thấy anh không
có ý định ra về, Chu Lạc đành hỏi: “Anh uống chút gì nhé”. Nhà của Tất
Tinh Huy mô hình điển hình của một người đàn ông độc thân, không hề thua kém khách sạn, trong tủ lạnh chỉ có bia và nước hoa quả.
Diệp Minh Lỗi không uống bia, hai người họ mỗi người lấy một cốc nước quả rồi quay trở lại phòng khách ngồi.
“Thực ra, tối nay khi gặp cô, tôi không định nói những lời đó, tôi cũng không nghĩ rằng cô bị người ta…”
Chu Lạc nhíu mày, ngắt lời anh, “Được rồi, chúng ta không cần phải xin lỗi nhau mãi như thế, quên hết mọi chuyện đi”.
Diệp Minh Lỗi thở dài, “Ban nãy nhớ lại một chút, mới phát hiện ra chúng ta
quen biết nhau lâu như vậy, dường như chỉ mình tôi bám riết theo cô, đơn phương tự nói tự nghe, chưa từng làm việc gì cho cô, ngược lại, cô đã
giúp tôi không ít”. Thái độ lại rất thành khẩn.
Chu Lạc bật cười: “Diệp Minh Lỗi, hôm nay tôi cũng mới phát hiện, anh rất đáng yêu. Tôi
đã đánh anh, vốn cũng không ngờ rằng anh sẽ tha thứ cho tôi”. Lúc đó,
hành động của cô có ba phần do cảm xúc nông nổi, bảy phần là do cố ý,
không thể đáp lại tình cảm, cô chỉ mong cái tát đó thức tỉnh Diệp Minh
Lỗi, tránh lãng phí thời gian cho cả hai.
Nhìn thấy một tia sáng
lấp lánh trong đáy mắt của Diệp Minh Lỗi, Chu Lạc vội vàng thu lại nụ
cười, “Tuy nhiên, nếu anh tha thứ cho tôi rồi, chúng ta vẫn là bạn bè,
đúng không?”.
Diệp Minh Lỗi cười đau khổ, “Cô thật sự không hề nhường cho tôi một lối thoát nào, một trái tim thật độc ác”.
Chu Lạc nghiêm mặt nói: “Có người nói như thế mới là nhân từ”.
“Được rồi, tiểu thư nhân từ của tôi ơi, nói cho tôi biết, cô định đối xử như
thế nào với anh chồng cũ?” Diệp Minh Lỗi cuối cùng đã lấy lại trạng thái bình thường, thể hiện một sự quan tâm về lý trí, ít nhất là ở vẻ bề
ngoài.
Lúc này đến lượt Chu Lạc bối rối, “chồng cũ” – từ này
khiến cô có chút không quen, nhưng cô vẫn trả lời, “Đến đâu hay đến đó”. Trước những câu hỏi dồn dập của Diệp Minh Lỗi, cô kể qua về chuyện nhà
Đại Đổng, cố gắng giản lược, tránh tiết lộ những điều bí mật.
Diệp Minh Lỗi nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, mới chậm rãi nói: “Tôi
vốn cảm thấy cậu ta giống như một đứa trẻ, một đứa trẻ có tư chất. Nhưng bây giờ xem ra, cậu ta cũng rất ra dáng đàn ông”. Chỉ có điều lời khen
này có vẻ không được tự nguyện, vì vậy sau đó đã bổ sung thêm một câu,
“Đương nhiên, so với tôi thì còn kém một chút. Nếu tôi là cậu ta, chắc
chắn sẽ không đem hết tiền đầu tư vào nhà đất, nếu hồi đó đầu tư hợp lý
hơn một chút, lợi ích thu được ít nhất tăng gấp đôi, giờ đây mọi chuyện
cũng dễ giải quyết hơn nhiều”.
Đúng là doanh nhân, Chu Lạc rầu rĩ tổng kết về con người này.
Diệp Minh Lỗi hiển nhiên không nghĩ như vậy, tiếp tục nói, “Có thể cậu ta là một thiên tài về máy móc, nhưng rõ ràng không phải là thiên tài kinh
doanh. Hẹn cậu ta lúc nào có thời gian rỗi cũng ngồi luận bàn một chút,
biết đâu chúng tôi có thể hợp tác làm ăn”.
Chu Lạc há hốc miệng ngạc nhiên, “Tại sao?”.
Diệp Minh Lỗi mỉm cười, “Gần đây thiên tài không nhiều, nhưng cũng không ít, nhưng những thiên tài có tinh thần trách nhiệm, dám gánh vác thì rất
hiếm. Hơn nữa…”. Anh dừng lại một chút, “có thể khiến cô si mê như vậy,
hẳn cậu ta cũng có điểm gì đó đặc biệt, tôi muốn tìm hiểu xem”.
Hai mươi tám năm làm phụ nữ, Chu Lạc vẫn không hoàn toàn hiểu được tư duy
của đàn ông. Sau khi chứng kiến vài lần gặp mặt giữa Diệp Minh Lỗi và
Đại Đổng, sau khi chứng kiến quá trình từ khi gặp gỡ xã giao tới xưng hô anh em rồi chuyển qua mối quan hệ thân thiết của hai người họ, lại càng khẳng định được điều đó.
Về bản thân mình, Chu Lạc hoàn toàn bỏ
qua lời cảnh cáo của Tất Tinh Huy, cứ ở lại bệnh viện đóng vai người
chăm sóc bệnh nhân một cách tự nhiên.
Nhưng Đại Đổng đã thuê hộ
lý chăm sóc mẹ, cô cũng không phải làm gì nhiều. Chỉ thường xuyên trò
chuyện với bà theo lời bác sĩ, giúp bà biết nhiều hơn những thông tin ở
thế giới bên ngoài. Lâu dần, sức khỏe của mẹ Đại Đổng hồi phục không ít, tuy cử động còn chưa linh hoạt, trung khu[1] ngôn ngữ dường như cũng bị ảnh hưởng, nhưng thần trí rất minh mẫn, ánh mắt cũng chuyển từ trạng
thái đờ đẫn ban đầu sang linh hoạt hơn. Dù phần lớn thời gian bà vẫn đắm chìm trong dòng suy tư của mình, nhưng khi có Đại Đổng và Chu Lạc ở bên cạnh trò chuyện cùng, thỉnh thoảng cũng bắt gặp những cái nhìn âu yếm
của bà.
[1]Trung khu: Vùng của bộ não, có cấu tạo gồm các nhân tế bào thường phụ trách một chức năng điều khiển các hoạt động của cơ thể.