Sự kiện: Hai người đang ngủ, ngủ theo đúng nghĩa đen.
Trước khi đi ngủ, uống hơi nhiều nước, Chu Lạc buồn đi tiểu nên tỉnh giấc. Mơ mơ màng màng thức dậy đi vào nhà vệ sinh, lại phát hiện thấy người bên
cạnh cũng cố ngồi dậy và quay đầu lại, mặt bỗng nhiên hướng về phía cô,
trong lúc giật mình Chu Lạc run giọng hỏi: “Sao, sao thế?”. Ánh mắt của
cậu thật đáng sợ, cô chỉ là muốn đi vệ sinh, có phải là lén cầm dao giết người đâu!
“Lạc Lạc, anh yêu em!” Rồi ôm chặt lấy cô, hôn một
cách cuồng nhiệt, còn giở thói hư, Chu Lạc thở phào một cái, lát sau bị
hôn nhiều tới mức cũng có hứng thú, nhưng vì quá buồn tiểu cô buộc phải
đẩy cậu ra: “Ai dà, thật là, chờ em đi vệ sinh đã”.
Vẫy vùng
thoát khỏi nụ hôn của sói, chạy vào nhà vệ sinh, nhanh chóng giải quyết
vấn đề, cô nghĩ rằng mình đã tắm sau khi thân mật và trước khi đi ngủ,
liền dùng cái chậu chuyên dụng chỉ vệ sinh một số nơi cục bộ. Sau đó mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp quay về giường, thầm nghĩ lấy một người đàn
ông ít tuổi hơn thật là phiền, làm nhiều lần như vậy không biết có tốt
cho sức khỏe không nữa…
Sau đó, cô chờ đợi hồi lâu trong tâm
trạng lo lắng, cũng không thấy người bên cạnh có động tĩnh gì. Ngạc
nhiên quay sang thăm dò, thấy đối phương đang ngủ rất ngon trong tư thế
nằm nghiêng tiêu chuẩn, hơi thở trở nên rất sâu.
Chu Lạc bất đắc
dĩ đành nằm xuống, đếm cừu mãi mới ngủ được, rồi ngủ một mạch tới khi
trời sáng mới tỉnh giấc, quay sang phát hiện chỗ bên cạnh đã trống trơn. Ra khỏi phòng ngủ đi tới phòng ăn, Đại Đổng vừa ăn sáng xong, đang thu
dọn bát đĩa, nhìn thấy cô, cậu nói: “Phần của em anh để trong nồi, lúc
nào ăn em hâm nóng lên nhé, lát nữa anh có việc phải ra ngoài”.
Chu Lạc không để ý đến chuyện bữa sáng, tức tối nhìn cậu, “Đêm khuya hôm qua tại sao anh lại quấy rối em?”.
Đại Đổng lơ mơ không hiểu, “Đêm khuya? Em nói là trước khi đi ngủ?”. Sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh, có chút rầu rĩ nhìn cô, “Chẳng phải em nói đau
lưng, không muốn làm tiếp lần nữa còn gì? Anh phải nén nhịn mãi mới ngủ
được…”.
“Anh im miệng!” Chu Lạc mặt đỏ bừng hét to, khí thế bừng bừng, lời nói sắc như kiếm: “Là em nói lúc nửa đêm thức dậy ấy”.
Đại Đổng vẫn không hiểu gì, “Không phải là em không biết, anh thường ngủ
một mạch đến sáng, không có thói quen thức dậy nửa đêm?”. Nghĩ một lát
rồi hỏi lại, “Tư thế ngủ của anh không ngoan lắm, anh đè lên em à?”.
“Đè cái đầu anh ấy!” Chu Lạc muốn nói nhưng lại không biết nên nói như thế
nào, ra hiệu một hồi lâu “anh anh em em”, sau đó chợt nghĩ ra, liếc mắt
nhìn cậu: “Có phải anh mơ thấy gì không?”.
Lúc này khuôn mặt đỏ ửng lại chuyển thành của Đại Đổng, cậu cứng họng, “Sao em biết được?”.
Em sao mà biết ư, em biết ngay mà! Chu Lạc giận quay người đi, nước mắt tuôn rơi.