Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 757: Ngươi dám tới



Lam thị nắm chặt tay, dường như không muốn duy trì dáng vẻ hòa nhã nữa.

 

Tuy nhiên, nghĩ lại thì dù sao cũng là người từ dưới quê lên, không hiểu lễ nghĩa cũng là bình thường.



Bà ta hít vào một hơi, nói: "Bây giờ ngươi đã là cử tử, lời nói và hành động đều nên đúng mực.

Chờ đến khi Hầu gia trở về, để hắn dạy dỗ ngươi một chút, sau này cũng tiện ứng đối trên quan trường."

Tống Tuân thản nhiên mỉm cười, không hề nói lời cảm tạ.

 

Lúc này, Lam thị mới đưa mắt nhìn sang Tống Anh.

 

Nhìn chằm chằm đôi mắt của Tống Anh, Lam thị cảm thấy có phần quen mắt: "Cô nương này... thật sự trông rất quen."

Tống Tâm Hoa suýt nữa thì sặc chết.

 

Nàng ấy cho rằng nương nàng ấy đã sớm nhận ra rồi chứ!

Nàng ấy nhìn nương bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, muốn mở miệng nhưng lại không biết phải nói thế nào.

 

Đúng lúc này, một thứ nữ vẫn chưa xuất giá của hầu phủ nhìn Tống Anh rồi nói: "Hình như nàng ấy là Đại tỷ tỷ.

Ta nhớ rõ… đây chính là đôi mắt của Đại tỷ tỷ..."

Thứ nữ này có tuổi tác xấp xỉ với Tống Tâm Hoa, khi lần đầu tiên nhìn thấy Tống Anh cũng chỉ mới mười một, mười hai tuổi.

 

Bây giờ đã trôi qua lâu như vậy mà vẫn nhận ra được.

 

Tống Anh cũng có phần ngạc nhiên.



Lam thị nghe thấy lời này thì nhíu mày: "Đại tỷ gì chứ..."

Nói được một nửa thì bà ta đột nhiên đứng phắt dậy, sau đó nhìn chằm chằm Tống Anh.

 

"Ngươi dám đến kinh thành!" Lam thị lập tức nổi giận, nói.

 

Bà ta vừa mở miệng, người của hầu phủ có mặt ở đây cũng bối rối, đồng loạt quay sang nhìn Tống Anh chằm chằm, nhìn cả buổi trời, cuối cùng mới nhớ ra.

 

"Không phải trước đây phụ thân nói nàng ấy đã chết rồi sao? Sao lại..." Một thứ tử của hầu phủ lên tiếng.

 

Chuyện bí mật như thế sao có thể để tất cả mọi người đều biết được.

 

Ngoại trừ Tống Tâm Hoa tận mắt nhìn thấy thì chỉ có người của dòng chính biết.

Lam thị không tin tưởng thứ tử, thứ nữ nên hoàn toàn không nói với bọn họ một chữ nào.

 

Sắc mặt của Lam thị đại biến, lập tức phân phó nha hoàn: "Cút đi hết cho ta! Đóng chặt cổng phủ lại, không cho phép bất cứ ai ra vào! Nếu để ta biết có kẻ nào lắm mồm thì lập tức đánh chết!"

Tống Anh khẽ cười.

 

"Vì sao phu nhân lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ là không chào đón những vị khách này sao?" Tống Anh cười nói.

 

Sắc mặt của Lam thị đen thui: "Có phải ngươi đã quên hết những gì ta dặn dò ngươi trước đây rồi không!? Lúc trước tha cho ngươi một mạng, vậy mà bây giờ ngươi còn dám chạy đến trước mặt ta! Ai cho ngươi lá gan đó?!"

"Ta thật sự không hiểu những lời phu nhân nói.

Hôm nay ta cùng bào huynh của ta đến làm khách, sao lại khiến phu nhân giận dữ như thế chứ?" Tống Anh vô cùng bình tĩnh.

 

Lam thị thấy nàng dầu muối đều không ăn thì càng tức giận hơn.

 

"Đồ nghiệp chướng nhà ngươi! Nếu sớm biết ngươi không nghe lời như vậy thì ta đã b.óp ch.ết ngươi ngay từ lúc sinh ra rồi!" Lam thị tức giận nói.

 

Sắc mặt của Tống Tuân lạnh lùng: "Lời này của Hầu phu nhân giống như là người ban ơn nghĩa lớn lao cho muội muội ta vậy.

Nếu lúc đầu thai được quyền lựa chọn thì ta nghĩ muội muội của ta chưa chắc đã xem trọng nhà các ngươi đâu.

Chuyện năm đó đã qua, bây giờ nàng là muội muội ruột của ta, trên gia phả cũng viết rõ ràng.

Hầu phu nhân thật phách lối, chuyện người nhà khác mà cũng muốn quản ư?"

Lời Tống Tuân nói khiến Lam thị suýt nữa ngất xỉu.

 

Mấy tháng nay, chuyện của Tống Anh vẫn luôn khiến bà ta ăn không ngon, ngủ không yên.

Bà ta cho rằng Hầu gia đã sớm phái người đi giải quyết chuyện này rồi!

Nhưng hoàn toàn không ngờ được người này lại to gan chạy đến hoàng thành!

"Các ngươi đến kinh thành từ khi nào? Kể từ lúc đó tới bây giờ có gặp người ngoài không!?" Lam thị lập tức tra hỏi, sau khi suy nghĩ một lát, bà ta lại nói: "Không, ta không quan tâm các ngươi có từng gặp người khác hay không! Từ hôm nay trở đi, Tống Anh nhất định phải ở lại hầu phủ, không được phép ra khỏi cửa! Nếu Tống Tuân ngươi dám nói bậy nửa chữ ra ngoài thì hầu phủ ắt sẽ không để yên cho ngươi!" 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.