Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 761: Lòng tham không đáy



Lời Tống Tâm Hoa nói làm Lam thị do dự trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, bà ta ghét bỏ nhìn Tống Anh: "Con nhìn dáng vẻ không hiểu chuyện của nàng ta đi! Cho dù ta đồng ý thì nàng ta sẽ đồng ý nhất quyết không thừa nhận sao?! Hoa Nhi, nàng không giống con, sinh ra là để mang lại tai họa cho ta!"

Trong lòng Tống Tâm Hoa chợt lạnh đi.

 

Không giống nhau? Có cái gì không giống nhau? Chẳng phải là nàng ấy không thừa một ngón chân như Tống Anh sao?!

"Đại tỷ... Ngươi có thể chịu thiệt một chút không? Không phải ngươi rất thích thôn Hạnh Hoa sao? Từ nay về sau, nếu có người hỏi thì ngươi hãy cứ thề thốt phủ nhận bản thân mình có quan hệ với hầu phủ, có được không?" Tống Tâm Hoa vội vàng hỏi.

 

"Hình như không ổn lắm đâu." Tống Anh cười cười, "Con người ta không thích nói dối, nếu thật sự có người hỏi thì ta đương nhiên sẽ nói rõ ràng từng chuyện một, không hề bỏ sót chuyện nào, nói hầu phủ các ngươi vứt bỏ con cái như thế nào, vì sao phải đưa đứa nhỏ này về."

"Đúng rồi, năm đó lão Vương gia muốn cưới cô nương nhà các ngươi, nhưng hai người các ngươi luyến tiếc Tống Hoan đã được bồi dưỡng nhiều năm nên mới nhớ tới ta đúng không? Ngươi nói xem... Nếu Hoàng thượng biết người đính hôn với lão Vương gia năm đó là một cô nương sống ở thôn quê nhiều năm thì có khi nào sẽ ghét bỏ nhà các ngươi không?" Tống Anh nói.



Mặc dù lão Vương gia kia vô cùng già nhưng người ta là hoàng thân quốc thích!

Vả lại, lão Vương gia kia không hề ép buộc Tống Hầu gia gả nữ nhi cho mình mà là bản thân hắn ta nhìn trúng thân phận của lão Vương gia, muốn có được quan hệ thông gia này!

Sắc mặt của Tống Hầu gia thay đổi.

 

"Còn ngây ra đó làm gì?! Mau nhốt nàng ta lại!" Tống Hầu gia tức muốn hộc máu, lập tức hô lên một tiếng.

 

Khóe miệng của Tống Anh cong lên.

 

"Không cần, ta tự đi.

Ta cũng biết rõ Phong Lan Uyển ở đâu." Tống Anh cười tủm tỉm, "Đúng rồi, ta cũng đói bụng.

Ta đang là khách nên đừng quên chuẩn bị đồ ăn cho ta, không cần quá phong phú đâu, bình thường Tống Hầu gia ăn cái gì thì ta ăn cái đó là được rồi.

Nếu đồ ăn không được đưa tới thì có lẽ ta phải tự ra tay, vậy thì phiền phức lắm."

Nói xong, Tống Anh dẫn mấy người Hổ Doanh Doanh đi ra ngoài.

 

Tống Hầu gia tức giận vô cùng: "Trước đây, tuy nàng ta không hiểu lễ nghĩa nhưng sau khi dạy dỗ một phen cũng có chút dáng vẻ của thiên kim tiểu thư.

Bây giờ mới qua bao lâu, sao lại trở nên như vậy chứ! Nhìn dáng vẻ không coi ai ra gì của nàng ta đi, người không biết còn tưởng rằng nàng ta là Hầu gia đấy!"

Lam thị cũng không hiểu.

 

Nhưng sau khi nghĩ ngợi một chút, bà ta nói: "Hôm nay ta thấy Tống Tuân kia cũng không phải người tốt lành gì, nhất định là người nhà đó lòng tham không đáy.

Có lẽ bọn họ định đưa Tống Anh tới chỗ chúng ta để đòi chút lợi ích nhưng không ngờ lại không được như ý nguyện nên mới oán hận trong lòng, dạy hư con trẻ."

"Điêu dân nơi khỉ ho cò gáy!" Tống Hầu gia hừ một tiếng.

 

Tống Tâm Hoa âm thầm trợn trắng mắt.

 

Tước vị của nhà bọn họ cũng mới truyền tới đời thứ ba mà thôi, trước đây thái gia cũng chỉ là tiểu tử dưới quê.



"Hầu gia, bây giờ... phải làm sao đây?" Lam thị hỏi.

 

"Năm đó phải xử lý thế nào thì bây giờ xử lý thế nấy!" Tống Hầu gia lạnh lùng nói.

 

"Nhưng mà bây giờ không giống năm đó.

Dù sao thì Tống Tuân kia cũng là cử tử, năm sau còn phải đi thi.

Nếu xảy ra chuyện thì e rằng Tống Tuân kia sẽ không an phận đâu." Lam thị nói tiếp.

 

Tống Hầu gia nhíu mày.

 

Hắn ta suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Vậy cứ nhốt người ở Phong Lan Uyển, nói với bên ngoài rằng nha đầu từ dưới quê lên này trông giống đứa con đã mất của ngươi, trong lòng ngươi vô cùng thương xót, muốn giữ lại chăm sóc, chẳng qua đứa nhỏ này không hiểu lễ nghi, sợ va chạm quý nhân nên không ra khỏi cửa tiếp khách!"

Chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, tùy tiện tìm một cái cớ là có thể khiến nàng vạn kiếp bất phục.

 

Còn Tống Tuân kia dù sao cũng đã có công danh, không thể dùng biện pháp mạnh.

 

Nhưng mà... 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.