Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 762: Không nghe lời



Tống Hầu gia bật cười một tiếng đầy châm chọc.

 

Cử tử mà thôi, dưới bầu trời này có rất nhiều người đọc sách suốt đời chỉ dừng lại ở danh cử tử, cũng có rất nhiều người đọc sách gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên không sống nổi nữa.

 

Lam thị nào có tin lời Tống Anh nói là thật.

Lúc này, mấy người Tống Anh đã tới Phong Lan Uyển.

 

Phong Lan Uyển là nơi nguyên chủ đã từng ở, là viện tử hẻo lánh nhất trong hầu phủ, diện tích cũng không lớn, bên trong không có phòng bếp riêng, ngay cổng viện có bà tử trông coi, còn có một cánh cửa nhỏ đã bị khóa lại.

 

Năm đó, khi nguyên chủ bước vào viện tử, tuy rằng viện tử đã dọn dẹp đơn giản qua nhưng vẫn rất hoang vắng.

 

Khi đó, nguyên chủ theo bản năng muốn dọn dẹp một chút, ban đầu còn bị cười nhạo, nói nàng ấy mang mệnh cày cấy.

 

Sau đó, nguyên chủ miễn cưỡng vào ở.

 

Bây giờ, viện tử này còn thê thảm hơn khi đó, cỏ dại mọc um tùm trong sân.

Cửa nhỏ vừa mở ra, vậy mà Tống Anh còn nghe thấy tiếng chuột kêu bên trong.

 

May mà trong viện được lát gạch xanh, vẫn có thể đi được, nếu không thì e rằng lúc này còn không có chỗ để đặt chân.

 

Trong phòng bị phủ một lớp bụi thật dày nhưng thật ra cách bày trí vẫn không hề thay đổi.



Người đưa Tống Anh tới đây chính là ma ma bên cạnh Lam thị, xem như tâm phúc của bà ta.

Lúc này, ma ma kia nhìn chằm chằm Tống Anh như đề phòng trộm cướp, sợ nàng chạy trốn.

 

"Quét tước nơi này đi." Tống Anh nhàn nhạt nói.

 

Bà tử kia hừ một tiếng: "Hầu gia chỉ nói muốn mời cô nương tới đây chứ không hề nói ta quét tước viện tử cho cô nương."

Tống Anh cau mày.

 

Những bà tử này đều là nha hoàn bên cạnh Lam thị, đã đi theo Lam thị mấy chục năm, là người trung thành nhất.

Lam thị chán ghét nàng, đương nhiên những bà tử này cũng không thích nàng.

Năm đó, nguyên chủ không ít lần chịu thiệt trong tay bọn họ.

 

Hổ Doanh Doanh nghe bà tử nói vậy thì thấy khó chịu trong lòng.

 

Nàng ấy lập tức tiến lên, túm lấy cánh tay của bà tử kia: "Chủ nhân của ta bảo ngươi quét tước viện tử này! Nếu không nghe lời thì ta bẻ gãy tay ngươi!"

"A!" Bà tử kia đau đến mức sắc mặt méo mó.



Sắc mặt của một bà tử khác thay đổi, vội vàng chạy đi để báo tin.

Ưng Đại Sơn bước lên, chặn người ngay trước cửa: "Các ngươi phải nghe lời chủ nhân nói! Mau quét dọn nơi này sạch sẽ đi!"

Bà tử kia định phản kháng, nhưng thấy người nào người nấy đều như hung thần ác sát thì lập tức sợ hãi.

 

"Nơi này là hầu phủ... Các ngươi dám la hét ở đây, không sợ Hầu gia gây phiền phức cho các ngươi sao?!" Bà tử giận dữ nói.

 

Chồn tinh oai phong cong môi cười: "Ôi chao, nghe lời hai vị nói mà xem, cứ như nếu chủ nhân bọn ta ngoan ngoãn thì các ngươi không gây phiền phức cho chủ nhân vậy.

Bây giờ chủ nhân bọn ta muốn vào viện này ở, chỗ chủ nhân muốn ở nhất định phải sạch sẽ, không dính một hạt bụi nào.

Nếu không làm được, ta cũng không có bản lĩnh gì khác nhưng vẫn có năng lực chặt tay, chặt chân của các ngươi."

Bà tử run rẩy.

 

"Chỉ hai người bọn ta thì không làm nổi..." Bình thường, việc của bọn họ đều là chăm lo cuộc sống của phu nhân, đã làm những việc vặt vãnh thế này bao giờ đâu!?

"Nếu phu nhân chỉ cho hai người các ngươi tới đây thì chứng tỏ hai người các ngươi là đủ rồi.

Nếu không đủ thì gọi thêm hai bà tử trông chừng bên ngoài tới giúp đỡ là được." Tống Anh liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, thuận miệng nói.

 

"Làm nhanh lên! Chủ nhân còn đang đợi để nghỉ ngơi đấy!" Hoàng Diện cau mày, thét to một tiếng.

 

Nói xong, Hoàng Diện chạy đi lau sơ qua ghế đá trong sân rồi mời Tống Anh tới ngồi, xoa bóp vai cho Tống Anh giống nhau chó săn*.

 

* Chó săn: tay sai (với ý xem thường)

Chồn tinh là yêu quái không có liêm sỉ nhất trong số các yêu quái của Tống Anh.

 

Ngoại hình không đẹp lắm, cách ăn nói lộ ra thái độ nịnh nọt và khôn khéo, quan hệ với các yêu quái khác cũng không được tốt lắm.

 

Nhưng Tống Anh thấy bà ấy thuận mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.