Với lý do đường hoàng này, đoàn người tạo ra động tĩnh lớn đến mức khiến mọi người trong hầu phủ căng thẳng không thôi.
Hai bên hầu phủ còn có huynh đệ của Hầu gia đã phân gia.
Chưa tới buổi trưa, bọn họ đã nhận được tin tức, biết có khách tới hầu phủ nên lúc này người của mọi nhà đều tới đây, tới hỏi thăm lão thái thái một chút.
Mà lão thái thái cũng có tai mắt của mình bên trong hầu phủ.
Hầu phu nhân làm ra chuyện này, chỉ chớp mắt đã truyền tới tai bà ta.
Lúc này, nghe mấy tức phụ nhi nói chuyện thì hơi bực bội.
Những kẻ không hiểu chuyện này chỉ ước gì hầu phủ trở nên rối loạn nhưng lại không hề nghĩ tới chuyện, nếu hầu phủ thật sự chọc phải phiền phức lớn thì bọn họ nhận được lợi ích gì chứ?
Lúc Lam thị đến, Tống Anh đã bắt đầu ăn trưa.
Mấy người Hổ Doanh Doanh cũng ngồi vào bàn, mọi người cùng ăn chung với nhau, cực kỳ náo nhiệt.
Tống Anh còn lấy mấy bình rượu trái cây thơm ngọt trong không gian ra, ngươi một ly, ta một ly, vô cùng vui sướng.
"Tuy đồ ăn của hầu phủ hơi thô tục nhưng mùi vị miễn cưỡng cho vào miệng được.
Chủ nhân, người ăn tạm nhé.
Từ ngày mai, ta sẽ nấu cơm cho người.
Tuy đồ ăn không đa dạng được như vậy nhưng mùi vị nhất định ngon hơn." Hoàng Diện nói.
"Đúng vậy, món vịt này khô quá, kém xa mấy con vịt chúng ta nuôi ở thôn trang." Hổ Doanh Doanh cũng nói.
Lam thị vừa vào cửa thì nghe thấy hai chữ "thôn trang", bà ta hơi giật mình.
Bà ta nhớ rõ hoàn cảnh của chi ở thành Dung không được tốt lắm, toàn dựa vào mấy mẫu đất cằn để sống qua ngày, nếu không thì khi đó đã không vì thiên tai mà chạy nạn tới kinh thành.
Sao lại có thôn trang?
Lam thị cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Nhà này có cử tử, sau khi thi đậu tất nhiên sẽ có người tặng quà, trong nhà có thêm thôn trang cũng là bình thường.
"Tống Anh!" Lam thị gọi một tiếng.
Sau khi gọi xong, bà ta cảm thấy cái tên này không tốt lắm.
Nếu đã thay đổi thân phận thì không nên dùng tên cũ nữa mới phải.
Vì vậy bà ta nói thêm: "Từ hôm nay trở đi, ngươi không được tên là Tống Anh nữa.
Ta sẽ đổi tên cho ngươi, gọi là..."
Lam thị quay đầu nhìn thấy lá sen trong lu nước ngoài sân đã khô héo, nói: "Ngươi đổi tên thành Tống Hà đi!"
* Hà trong Tống Hà là chữ 荷, nghĩa là hoa sen
Tống Anh ăn một miếng thịt vịt.
"Tống Hà! Có nghe thấy lời ta nói hay không! Điếc rồi sao!?" Lam thị cảm thấy mình đã già đi mấy tuổi.
Đại nhi tử của bà ta đã ba mươi tuổi, tuổi của bà ta đương nhiên cũng không còn trẻ nữa.
Những tiểu yêu tinh trong nhà luôn lảng vảng trước mặt Hầu gia khiến bà ta phiền lòng, càng khiến bà ta ghét bỏ gương mặt của mình bây giờ.
Bình thường, bà ta còn không dám nổi giận, sợ sẽ có thêm nếp nhăn.
Nhưng hôm nay thì hay rồi, bị nha đầu chết tiệt này chọc tức đến mức sắp không thở nổi nữa!
"Ai đang nói đấy?" Tống Anh không buồn ngước mắt lên.
"Chủ nhân không cần phải để ý, có thể là bà tử nào đó đi ngang qua, học theo chó hoang ven đường kêu mấy tiếng." Hoàng Diện tươi cười nịnh nọt.
"Làm càn!" Liêu bà tử đã quay về bên cạnh Lam thị, nghe thấy vậy thì lập tức quát một tiếng.
Bây giờ, bà ta chỉ ước gì phu nhân nổi giận, đuổi hết những kẻ thô lỗ không hiểu chuyện này ra ngoài!
Còn về đường Nhị tiểu thư này, chờ đến khi không còn những kẻ thô lỗ này hỗ trợ nữa, xem xem nàng ta còn có thể làm được gì!
Hoàng Diện đứng lên: "Các ngươi mới là kẻ làm càn đấy! Không nhìn thấy chủ nhân đang ăn cơm sao?! Một chút quy củ cũng không có, còn là người của hầu phủ nữa đấy! Loại người như các ngươi mà ở thôn trang của bọn ta thì nên đưa đi cho hổ ăn!"
"Hổ không ăn thứ này." Hổ Doanh Doanh vội vàng bồi thêm một câu.
Sắc mặt của Lam thị đen thui, lúc này không thể nhịn thêm được nữa.
"Bắt lấy bọn chúng cho ta!" Lam thị ra lệnh.
Vừa dứt lời, toàn bộ bà tử ở đằng sau lao lên, các gia đinh cũng chạy về phía Ưng Đại Sơn.