Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 766: Trong mắt không có trưởng bối



Tống Anh thở dài.



"Nói chuyện đàng hoàng thì không chịu, các ngươi lại nhất quyết phải động tay động chân, thật sự là..." Khóe miệng của Tống Anh cong lên tạo thành nụ cười lạnh lẽo, "Quá ngu ngốc."

Trong lúc Tống Anh chậm rãi lên tiếng, mấy người Hổ Doanh Doanh đã đánh nhau với những bà tử và gia đinh này.

 

Những người này chỉ là gia đinh bình thường mà thôi.

 

Tuy hầu phủ là quý tộc nhưng cũng bị giới hạn số lượng hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, có đeo đao.

Những hộ vệ đó thường chỉ cho Hầu gia và thế tử sử dụng, dù là các tiểu công tử bên dưới, trừ phi là đích tử thì mới có tư cách sử dụng, còn những con nối dõi khác thì đương nhiên là không được.

 

Bên trong nội trạch thì càng không được.

 

Vì vậy, những người này thậm chí còn không có tí công phu mèo cào nào.

Bà tử chỉ là bình thường làm nhiều việc, có sức lực lớn hơn phụ nhân bình thường một chút mà thôi, hoàn toàn không hề có bản lĩnh gì khác.



Lúc này, bọn họ bị Hổ Doanh Doanh tùy tiện đẩy một cái, kéo một phát đã ngã hết một nửa.

 

Lam thị thấy vậy thì sắc mặt đại biến.

 

"Ngươi, trong mắt ngươi không có trưởng bối, vô lễ, bất hiếu!" Lam thị chỉ vào mặt Tống Anh, mắng to.

 

"Đánh rắm!" Tống Anh bật cười một tiếng, lập tức mắng ngược lại, "Nương ta họ Nguyễn.

Ngươi là cái thá gì hả?"

Lam thị tức giận đến mức đứng không vững.

 

Nguyễn thị? Nguyễn thị gì chứ, bà ta mới là nương ruột của Tống Anh!

Lúc mang thai nàng, bà ta vui mừng và sung sướng biết bao nhiêu?! Sau khi sinh trưởng tử, suốt mười năm, bà ta không thể sinh được đứa con thứ hai.

Bà ta cho rằng sức khỏe của mình không tốt, không ngờ lại mang thai một lần nữa! Khi đó, bà ta cảm thấy ông trời đã đứng về phía bà ta!

Nhưng kết quả thì sao?

Sinh ra cái thứ gì?!

Khắc tinh có sáu ngón chân! Vốn dĩ không phải là bà ta không thể chấp nhận chuyện này, không phải là không thể cho nàng một miếng cơm ăn.

Thế nhưng vào ngày lâm bồn, tâm can của bà ta, trưởng tử của bà ta lại bị ngã ngựa gãy chân.

May mà sau khi tĩnh dưỡng, vết thương đã lành, nếu không thì làm sao bà ta có thể sống tiếp được?!

Vốn dĩ là nha đầu chết tiệt này nợ bà ta!

"Ngươi là đồ nghiệt chủng không hiểu quy củ!" Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, câu nói lúc nãy của nàng đã trái với lẽ thường, khiến bà ta càng bừng bừng lửa giận hơn nữa.

 

"Câu nói này rất hay, cứ như ta không phải do ngươi sinh ra vậy." Tống Anh cười cười, "Phu nhân, ta tới đây làm khách, nhà các ngươi làm chủ nhân mà lại không có quy củ, xông vào trong viện của ta.

Vì vậy, người của ta mới dạy dỗ bọn họ một phen để bọn họ biết một chút đạo lý làm người, không phải lỗi của ta."

Tống Anh vừa dứt lời, Ưng Đại Sơn và Hổ Doanh Doanh đã đánh gục hết những người này.

 

Lam thị ngây ra như phỗng, nhìn tất cả mọi người nằm rạp dưới đất thì sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch.



Bà ta chẳng qua chỉ là một phụ nhân ở sâu trong nhà, đã bao giờ gặp phải cảnh tượng thế này đâu?

Chân cẳng của bà ta lập tức mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất, không động đậy nổi.

 

Mà giờ phút này, Tống Anh vẫn còn ngồi trên bàn ăn cơm.

 

Nhưng vẻ mặt lại tiếc nuối hệt như lão phu tử đang dạy dỗ học trò: "Lúc nãy đã nói với các ngươi rằng ta tới đây làm khách, các ngươi làm gì vậy chứ? Ta không nhận nổi lễ lớn như vậy đâu."

"Nhưng nếu các ngươi đã bái lễ thì dù là vãn bối, ta cũng sẽ miễn cưỡng nhận lấy vậy." Nói xong, Tống Anh móc mấy đồng xu từ trong ngực ra, ném xuống trước mặt Lam thị: "Đây là quà gặp mặt, nhiều hơn thì không có.

Ngươi cũng biết ta xuất thân nghèo khổ, trong nhà không dư dả bao nhiêu mà."

Lam thị là mẫu thân ruột của nguyên thân thì thế nào? Muốn gi.ết ch.ết nàng, vậy thì nàng mặc kệ.

 

Có bản lĩnh thì gọi thiên lôi xuống đánh chết nàng đi!

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, Tống Anh lại lặng lẽ lắc đầu trong lòng.

 

Không thể táo bạo như thế, nàng còn muốn trở thành thần tiên mà.

 

"Được rồi, đứng lên hết đi." Tống Anh nghiêm trang, "Con người ta thích yên tĩnh, bình thường rảnh rỗi không có việc gì thì đừng tới đây quấy rầy ta.

Nếu ta có thời giờ rảnh rỗi thì sẽ đi gặp các ngươi, không cần sốt ruột."

Nói xong, Tống Anh phất tay, trông không còn kiên nhẫn, muốn tống cổ bọn họ ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.