Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 768: Có ý đồ



Tống Hầu gia nghe vậy cũng cảm thấy có lý.

 

Nếu Lam thị thiên vị Tống Anh thì năm đó đã không đồng ý tiễn người đi.

 

"Vậy tiền của nàng từ đâu ra?" Tống Hầu gia vô cùng khó hiểu, sau đó nhìn hạ nhân, "Đi gọi Ngũ tiểu thư và Tứ công tử tới đây."

Trước đó, hai đứa trẻ này đã tới thành Dung, nhất định sẽ biết một vài chuyện.

 

Không bao lâu sau, hai người một trước một sau tới đây.

 

Vẻ mặt thấp thỏm.

 

"Mấy ngày nay, Hoa Nhi ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Nghe nói con đích thân thêu kinh Phật cho tổ mẫu con?" Tống Hầu gia hỏi thăm một câu trước như thường lệ.

 

"Đúng vậy ạ.

Nữ nhi cảm thấy trước đây mình quá bướng bỉnh, hơn nữa gần đây, sức khỏe của tổ mẫu lại không được tốt lắm nên con muốn cầu phúc cho tổ mẫu." Tống Tâm Hoa lập tức đáp.

 

Nàng ấy cũng muốn làm ầm ĩ một chút, nhưng lý trí nói với nàng ấy rằng thời gian này vẫn nên ngoan ngoãn, đừng ra khỏi cửa phòng thì hơn.

 

Gia đinh và bà tử trong nhà bị đánh còn ít sao?

Tống Hầu gia vui mừng gật đầu, sau đó nói: "Trước đây, lúc các con tới thành Dung, các con sống thế nào?"

Tống Tâm Hoa thầm nở nụ cười bất đắc dĩ.

 

Chẳng trách phụ thân đột nhiên gọi bọn họ tới đây, hóa ra lại là hỏi chuyện về Tống Anh.

 

"Thúc công và mấy vị thúc thúc bình thường đều khá bận rộn.

Trong nhà có ít đất, ngoại trừ làm ruộng thì hình như bọn họ còn làm mấy thứ linh tinh như mì lạnh để bán.

Ngoài ra, thúc thúc của Nhị phòng mở một tiệm ăn nhỏ, hẳn là không quá lớn." Tống Tâm Hoa nói.



"Vậy Tống Anh thì sao?" Tống Hầu gia hỏi tiếp.



Tống Tâm Hoa nghĩ nghĩ: "Lúc con và đệ đệ ở đó rất hiếm khi gặp được Đại tỷ, chỉ biết nhà của nàng xem như là ngôi nhà đẹp nhất ở thôn Hạnh Hoa, ngoài ra, thanh danh của nàng cũng không tệ.

Đúng rồi, tỷ phu là người lương thiện, mấy năm trước quyên góp không ít tiền cho thôn nên mọi người đều rất kính trọng hai phu thê bọn họ."

"Quyên góp tiền? Trượng phu của Tống Anh là người phương nào?" Tống Hầu gia giật mình.

 

"Chỉ biết hắn tên là Hoắc Nhung, là nhi tử của thợ săn, sau này luôn làm việc ở bên ngoài.

Chắc hẳn tiền công của người nọ cũng không cao lắm, mỗi năm cùng lắm chỉ quyên góp 100 lượng mà thôi." Tống Tâm Hoa trả lời.

 

Tống Hầu gia nghe xong thì cau mày.

 

Sau đó nhìn chằm chằm Tống Đường Hành: "Con thì sao? Con có phát hiện ra chuyện gì không?"

"Cha có ý gì? Chẳng lẽ Đại tỷ lại có chỗ nào không đúng sao?" Tống Tâm Hoa ngây thơ hỏi.

 

"Sau khi tới kinh thành, Đại tỷ của các con đã tiêu gần 30000 lượng để mua một tòa nhà lớn cho Tống Tuân đọc sách." Tống Hầu gia cũng không giấu giếm.

 

Đồng tử của Tống Tâm Hoa co lại, vô cùng khiếp sợ: "30000 lượng?"

"Hai người các con nghĩ kỹ lại đi.

Rốt cuộc nàng dựa vào đâu mà kiếm được số tiền này? Nếu số tiền này không phải do bản thân nàng tự kiếm được thì có khả năng là do người khác đưa.

 

Nhưng ai lại tặng không nhiều tiền như vậy? E rằng người đó có ý đồ với nhà chúng ta, cố ý mua chuộc!" Tống Hầu gia nói tiếp.

 

Tống Tâm Hoa biết hình như Tống Anh tự buôn bán bên ngoài nhưng hoàn toàn không ngờ nàng lại lợi hại đến thế!

"Cha, chắc hẳn là Đại tỷ tự mình kiếm được.

Con nhớ rõ..." Tống Tâm Hoa do do dự dự, "Con cũng không chắc chắn lắm, chỉ là lúc đi theo mấy đứa trẻ lên núi có lắm miệng hỏi một câu, dường như bọn họ từng nhắc tới, nói Đại tỷ bán một loại xà phòng..."

"Đúng rồi, lúc con ở đó cũng từng dùng xà phòng, quả thực vô cùng tốt.

Thứ đó do chính Đại tỷ làm ra." Tống Tâm Hoa nói.

 

"Sao lúc nãy con không nói?" Tống Hầu gia không vui.



"Cha, chẳng qua là con không nghĩ tới thôi mà.

Con nghe nói xà phòng đó rất rẻ, một bánh lớn như vậy mà chỉ có 20 văn tiền, bán cái này có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ... Nhưng nghĩ kỹ lại thì thứ này vừa hữu ích vừa tiện lợi, lại rẻ, nhà nào cũng dùng.

Nếu một mình nàng bán cho toàn bộ khu vực thành Dung thì... có số tài sản này cũng không có gì khó hiểu." Tống Tâm Hoa nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.