Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 769: Cắt đồ ăn



Tống Đường Hành nhìn tỷ tỷ hắn giả ngu lừa dối phụ thân, trong lòng thầm thở dài.

 

"Cha, chắc hẳn lời Ngũ tỷ nói không sai đâu.

Thật ra lúc ở đó con cũng nghe được một ít lời đồn." Tống Đường Hành mở miệng.

 

"Nói." Tống Hầu gia hỏi.

 

"Chính là về Tiết Nhị kia, thật ra hắn và Đại tỷ không có quan hệ gì hết, thậm chí Tiết Nhị còn có thù oán với Đại tỷ.

Trước đây, thuộc hạ của hắn mở cửa hàng ở trên trấn đó, hình như là bị cửa hàng của Đại tỷ đánh bại nên người này mới chạy tới thôn tìm Đại tỷ gây phiền phức.

Còn những chuyện khác thì con không rõ lắm." Tống Đường Hành thuật lại.

 

Hắn vừa nói xong, Tống Hầu gia ném một tách trà xuống đất, "xoảng" một tiếng, tách trà vỡ nát.

 

"Đúng là rất biết gây hoạ! Đường đường là cô nương gia, vậy mà lại xuất đầu lộ diện đi buôn bán! Thật mất mặt!" Tống Hầu gia giận dữ nói.

 

Tống Tâm Hoa trầm mặc.

 

Trong lòng Tống Đường Hành cũng rất khó chịu, tuy rằng hắn không thích Tống Anh lắm, nhưng mà...

Thật ra thì bá tánh bình thường rất nghèo khổ, nếu Tống Anh không tìm cách kiếm chút tiền thì sao có thể sống thoải mái được chứ?

Nhưng hắn không dám nói ra những lời này.

 

Sau khi hỏi thêm mấy câu, hai phu thê lập tức đuổi con cái ra ngoài.

 

"Hầu gia... nha đầu kia thật sự lợi hại, chuyện này cũng không thể làm ầm ĩ được.

 

Hay là cứ mặc kệ nàng đi?" Lam thị hỏi thử.

 

"Mặc kệ nàng!? Nàng còn để người cha là ta vào mắt sao? Nếu thật sự có một ngày nàng xông ra ngoài thì chẳng phải toàn thành đều biết chuyện xấu của nhà ta sao?! Không được!" Trên mặt Tống Hầu gia lộ ra biểu cảm tàn nhẫn, "Kể từ hôm nay, cắt hết đồ ăn của nàng!"

Nhất định phải khiến người này nghe lời!

Trước khi giải quyết xong Tống Tuân thì không được để Tống Anh xảy ra chuyện gì, nếu không thì e rằng Tống Tuân kia sẽ bất chấp tất cả.

 

Nhưng cũng không thể để Tống Anh không coi ai ra gì như thế!

Bỏ đói nàng mấy ngày trước, sau đó lại dạy dỗ một phen!

"Nhưng mà..." Lam thị vô cùng rối rắm, "Ba ngày nay, người bên cạnh Tống Anh luôn tới nhà bếp lớn cướp đồ.

Thủ đoạn của bọn họ rất lợi hại, đầu bếp trong bếp hoàn toàn không ngăn cản được.

 

Hôm qua lão thái thái còn hỏi sao không có bánh ngọt của Quế Phương Trai... lại không biết đã bị nàng ăn hết."

"..." Tống Hầu gia cũng nhớ tới chuyện này.

 

Những hộ vệ của hắn ta không đánh lại được người bên cạnh Tống Anh!

Hắn ta không khỏi nhớ tới những người được phái đến thành Dung trước đây, ba người kia và cả Hoàng Sa nữa, có khi bọn họ đều bị người của Tống Anh giải quyết sạch sẽ rồi không?

Hơn nữa, nhìn như giam giữ Tống Anh trong nhà, nhưng thực tế lại là...

Với năng lực của những người này, bọn họ hoàn toàn có thể tự do ra vào!

Nghĩ thông suốt sự thật này, Tống Hầu gia nhất thời không chấp nhận được.

 

Hắn ta cho rằng Tống Anh này bị hắn ta khống chế, nhưng bây giờ xem ra là nha đầu kia hoàn toàn không muốn rời đi? Vì sao chứ? Hay là... muốn hắn ta cho chút lợi lộc?

Vọng tưởng!

Trong lòng Tống Hầu gia thật sự không đoán được ý định của Tống Anh, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến việc hắn ta càng nghĩ càng tức giận.

 

Trong lúc tức giận lại cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

 

Chuyện này phải xuống tay từ chỗ Tống Tuân.

 

Nếu Tống Tuân chết đi thì sẽ không bị vướng chân vướng tay nữa: "Mấy ngày tới... động tay động chân vào đồ ăn của nàng trước đi.

Không cần quá nghiêm trọng, khiến người ta không có tinh thần là được rồi."

Lam thị lập tức gật đầu đồng ý.

 

Tuy nhiên, hai phu thê này không hề biết rằng ngoại trừ ngày đầu tiên Tống Anh ăn đồ của hầu phủ thì sau đó nàng hoàn toàn không động đũa vào.

Nàng bảo Hoàng Diện đi cướp đồ ăn chẳng qua là muốn cho mọi người trong hầu phủ chịu chút đả kích nhỏ mà thôi.

 

"Chủ nhân, đồ ăn cướp được hôm nay có mùi lạ.

Ta cũng không biết là mùi gì, chỉ biết là không giống trước đây thôi." Hoàng Diện khịt mũi ngửi thử.

 

Tống Anh cau mày: "Có lẽ bên trong đã được thêm vào vài thứ rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.