Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 770: Đuổi đi



Mấy người Hoàng Diện không hiểu lắm, nhưng Tống Anh lại nhìn thứ này, bật cười rồi nói: "Hoàng Diện, nửa đêm ngươi lẻn vào phòng của Tống Đường Bỉnh, sau đó đặt món điểm tâm này trong phòng hắn, những chuyện khác thì không cần quan tâm."

Vốn dĩ Tống Anh định tặng thứ này cho lão thái thái của hầu phủ.

 

Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, mặc dù lão thái thái là loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm, nhưng lúc nguyên chủ chào đời, đúng là lão thái thái đã mơ thấy Phật, không nỡ sát sinh nên mới tha cho nàng một mạng, thậm chí vào lần thứ hai cũng là đột nhiên sức khỏe của lão thái thái không tốt, sợ trong phủ có người chết sẽ xung khắc với bà ta, nguyên chủ mới giữ được mạng sống.

 

Dù đây không phải là chủ ý của lão thái thái, nhưng dẫu sao thì nguyên chủ cũng sống thêm được một thời gian, thậm chí quay về thôn Hạnh Hoa, gặp lại cha nương, hoàn thành tâm nguyện.

 

Vậy nên, Tống Anh không trực tiếp hạ độc bà ta.

 

Đổi thành Tống Đường Bỉnh cũng được.

 

Khi nguyên chủ còn ở trong hầu phủ, quả thực là bị tất cả mọi người đối xử tàn nhẫn.

 

Lão thái thái cũng đã mắng chửi nguyên chủ không hiểu quy củ trước mặt mọi người vài lần, nhưng khi đó, nguyên chủ thật sự không làm gì cả, chẳng qua là cúi đầu đứng trong góc một cách hèn mọn, không dám nói lời nào mà thôi.

 

Nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng phải chuyện gì lớn, dù sao là bậc trưởng bối, dạy dỗ vài câu cũng không có gì.

 

Nhưng chuyện nguyên chủ bị gả cho lão vương gia là do một tay lão thái thái quyết định.

 

Hôn sự như vậy mà bà ta cũng có thể nhẫn tâm thúc đẩy, có thể thấy tâm địa của bà ta độc ác đến mức nào, thậm chí, lão thái thái còn ra vẻ ban ơn, như thể nguyên chủ nhận được phúc phận này thì nên ba quỳ chín lạy tạ ơn bà ta.

 

Còn về thế tử...

Hắn ta không tiếp xúc nhiều với nguyên chủ, chỉ là từng đá nàng ấy một lần, còn mắng nàng ấy vài câu là khắc tinh, cũng xem như đã khơi mào cho cả hầu phủ nhắm vào nàng ấy.

 

Tống Anh là người thù dai, chuyện đã qua đều phải tính toán.

 

Hầu phủ không hề khó đột nhập, mặc dù bên ngoài có người canh gác, nhưng chồn tinh có vóc dáng nhỏ, tốc độ lại nhanh, dù có ôm một đĩa điểm tâm thì cũng không hề làm chậm tốc độ của nó.

 

Buổi tối, chồn tinh làm theo yêu cầu của Tống Anh, mang đĩa điểm tâm qua phòng của Tống Đường Bỉnh.

 

Cũng thật trùng hợp, nửa đêm, Tống Đường Bỉnh làm xong việc, hắn ta chợt thấy đói bụng, thấy đĩa điểm tâm thì cầm lên ăn vài miếng.

 

Sau khi ăn xong, cả người không còn sức lực, sáng hôm sau thức dậy thì đổ bệnh rồi.

 

Bản thân hắn ta cũng không rõ, còn tưởng là do hôm qua chơi bời quá độ nên mệt mỏi mà thôi, lại vì sĩ diện nên không muốn nói thẳng.

 

Lan thị không biết nội tình, lập tức khiển trách các thiếp thất trong phòng một trận.

 

"Nha đầu kia đúng là đồ xui xẻo! Từ khi sinh ra đã khắc con, bây giờ nàng ta trở về, con lại bị bệnh!" Lam thị đổ hết mọi chuyện lên đầu Tống Anh.

 

Tống Đường Bỉnh hiện giờ không còn là đứa trẻ nóng nảy như trước kia nữa, hắn ta đã từng này tuổi, cũng đã có con cái, vậy nên không còn tin vào những lời này nữa.

 

"Nương à, chỉ là một nha đầu, để ý đến nàng ta làm gì? Mấy ngày nay ta hơi mệt, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi." Tống Đường Bỉnh nói.

 

"Con à, con không biết nha đầu đó khó đối phó thế nào đâu, bây giờ nương thật sự rất hối hận vì lúc đó đã không dứt khoát b.óp ch.ết nàng ta." Lam thị đau lòng nói.

 

Tống Đường Bỉnh không thích nghe mấy chuyện đấu đá trong nhà này, cau mày nói: "Nương đừng nghiêm trọng hóa vấn đề lên nữa, thật ra thì Đại muội muội cũng khá đáng thương, những năm qua sống không dễ dàng, chẳng phải là nàng ta muốn tiền thôi sao? Cho nàng ta vài trăm lượng là xong."

"Vài trăm lượng? Hừ, con nghĩ đơn giản quá! Người ta mua một căn nhà đã tốn gần ba vạn lượng! Sao có thể để mắt đến vài trăm lượng chứ! Ta thấy chắc chắn là nàng ta cố ý đến để chọc tức ta!" Lam thị lại nói.

 

Nghe vậy, Tống Đường Bỉnh kinh ngạc nhìn bà ta: "Bao nhiêu!?"

Ba vạn lượng?!

"Lấy đâu ra lắm tiền thế?" Tống Đường Bỉnh trợn tròn mắt, mặc dù hắn ta là thế tử nhưng trên người không có công danh, hoàn toàn dựa vào mối quan hệ của cha hắn ta để tìm cho hắn ta một công việc ở Bộ Lễ, bổng lộc ít ỏi đến đáng thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.