Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 772: Ép buộc làm khách



Tống Tuân chỉ là một văn nhân, bản lĩnh bình thường, nhưng bên cạnh hắn có yêu quái do Tống Anh phái đến.

 

Chó tinh có khứu giác nhạy bén, diều hâu tinh có khả năng quan sát tinh tường, rất nhanh đã phát hiện ra xung quanh có người đang theo dõi.

 

Không chỉ vậy, thậm chí còn có người lén lút làm những việc mờ ám.

 

Tống Tuân thường xuyên lui tới trà lâu, vừa mới ra khỏi trà lâu, bỗng nhiên có một chậu hoa lớn rơi từ trên lầu hai xuống.

Vào thời khắc mấu chốt, chó tinh đã đẩy Tống Tuân ra xa, không bị thương chút nào.

 

Tống Tuân nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, ánh mắt hiện lên vài phần lạnh lùng.

 

Nhưng còn chưa kịp bình tĩnh lại, đột nhiên có một chiếc xe ngựa mất kiểm soát lao tới.

 

Hai yêu quái lập tức tiến lên, cố gắng ngăn cản con ngựa đang điên cuồng lao tới.

 

Lúc này, trong xe ngựa còn có người.

 

Bên trong xe vang lên âm thanh khóc lóc hoảng sợ, khi xe ngừng lại, người bên trong mới bước xuống, nhìn những người bên ngoài: "Ta... ta cũng không biết tại sao con ngựa này lại đột nhiên chạy như điên, ban đầu vẫn rất ổn…"

Nàng ấy chỉ đi vào một cửa hàng trang sức mà thôi, vừa bước lên xe, mới chạy được vài bước, con ngựa giống như phát điên, điên cuồng lao đi.

 

Thật sự khiến nàng ấy sợ chết khiếp.

 

"Đa tạ hai vị đã cứu mạng." Cô nương kia nhìn hai người ngăn cản con ngựa điên, lập tức nói.

 

"Là ngươi." Tống Tuân nhìn cô nương kia, nói.

 

Cố Minh Bảo ngẩn ra một chút, sau đó cũng nhìn thấy Tống Tuân, lập tức nở nụ cười: "Thì ra là công tử, vị cô nương kia có khỏe không?"

"Ngươi nói muội muội ta sao? Nàng ấy vẫn ổn, hiện giờ đang sống ở nhà họ hàng." Tống Tuân nói.

 

Cố Minh Bảo cúi mình trước Tống Tuân: "Xin hỏi đại danh của công tử, trú ở nơi nào, ân tình hôm nay, tiểu nữ nhất định sẽ báo đáp, ngày khác sẽ bảo gia đình gửi tạ lễ tới ngài sau."

"Không cần khách sáo, huống chi, ta cũng không giúp gì nhiều, là hai người họ làm tốt thôi." Tống Tuân thành thật đáp.

 

Cố Minh Bảo lại có suy nghĩ khác.

 

Nô bộc là tài sản của cá nhân, bọn họ làm việc tốt thì đó chính là công lao của chủ nhân.

 

Dĩ nhiên, nếu hai người kia có yêu cầu gì, nàng ấy cũng sẽ đáp ứng.

 

"Ta vừa đến kinh thành, không quen biết ai, trước đó đã gặp muội muội của ngài ở trên đường, cảm thấy rất hợp ý, mong công tử cho biết tên họ, để... có cơ hội kết giao." Cố Minh Bảo dừng lại một chút, "Tiểu nữ họ Cố, Trung Quốc Công là tổ phụ của ta." 

Nàng ấy tiết lộ thân phận là vì muốn nói với Tống Tuân rằng, nàng ấy nhất định sẽ báo đáp ân tình này.

 

Ánh mắt Tống Tuân lóe lên.

 

"Tiểu sinh là Tống Tuân, tự Huyền Thành, muội muội ta… tên là Tống Anh, hiện đang sống ở Diên Bình hầu phủ." Tống Tuân nói.



"Diên Bình hầu phủ?" Cố Minh Bảo hơi ngạc nhiên.

 

Hôm đó, nàng ấy còn tưởng rằng hai huynh muội bọn họ có xuất thân bình thường, không ngờ lại có quan hệ với Diên Bình hầu phủ.

 

"Cũng là do chuyện xảy ra từ nhiều năm trước.

Huynh muội bọn ta xuất thân nghèo khó, lần này tới kinh thành, một là để thi cử, hai là để tự lập tông tộc, hiện giờ cũng đã giải quyết ổn thỏa, vậy nên, thực ra bọn ta với Diên Bình hầu phủ cũng không thân thiết gì, chỉ là… muội muội ta rất được hầu phu nhân yêu thích, ép buộc nàng ở lại làm khách." Tống Tuân lại nói.

 

Cố Minh Bảo nghe không hiểu gì, nhưng nàng ấy rất nhạy bén chú ý đến từ "ép buộc".

 

Nói cách khác, không phải vị Tống tỷ tỷ kia tự nguyện ở lại.

 

"Tống đại ca yên tâm, ngày mai ta rảnh rỗi, sẽ đến Diên Bình hầu phủ gặp Tống tỷ tỷ một lát." Cố Minh Bảo nói.

 

Trong lòng Tống Tuân có mấy phần áy náy.

 

Đây là một cô nương vừa thông minh vừa tốt bụng.

 

"Đa tạ." Tống Tuân chắp tay cảm tạ.

 

Cố Minh Bảo không hiểu vì sao Tống Tuân lại trịnh trọng như vậy, nhưng cũng đã ghi nhớ cặp huynh muội kỳ lạ này trong lòng.

Hơn nữa, cách đây không lâu, nàng ấy đã hiểu lầm vị Tống tỷ tỷ kia, biểu hiện lúc đó rất rõ ràng nên trong lòng vẫn luôn thấy áy náy, vừa khéo bây giờ tìm được cơ hội xin lỗi vị tỷ tỷ đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.