Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 778: Bảo vật



Sau khi ăn xong, Cố Minh Bảo cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

 

"Tống tỷ tỷ, hay là sau này ta thường xuyên đến thăm tỷ nhé? Nếu ta đến thì chắc chắn Lam thị không dám làm gì tỷ đâu." Cố Minh Bảo tự đề xuất.

 

"Cũng không cần quá thường xuyên, dăm ba ngày tới một chuyến là được rồi, tới quá nhiều sẽ không tốt cho danh tiếng của ngươi." Tống Anh cũng không ngăn cản.

 

Cố Minh Bảo này khá thú vị, hơn nữa, việc Cố Minh Bảo và nàng có mối quan hệ tốt cũng khiến Lam thị không thoải mái.

Tống Anh rất thích nhìn dáng vẻ Lam thị ghét cay ghét đắng nàng nhưng không thể làm được gì.

 

"Tống tỷ tỷ, ta có thể kể cho người khác nghe chuyện của tỷ không?" Cố Minh Bảo do dự một chút rồi hỏi.

 

Mặc dù nàng ấy không quen biết nhiều người trong kinh thành, nhưng cũng có chút danh tiếng.

 

Nếu nàng ấy nói là ai không tốt, người nọ chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương trong cung cũng rất thương yêu nàng ấy.

Tuy nhiên, Hoàng thượng cũng biết chuyện năm đó tỷ tỷ đã qua đời, Bây giờ tỷ tỷ lại là người sống, lỡ sau này Hoàng thượng quy tội cho tỷ tỷ, trách phạt tỷ tỷ thì phải làm sao?

Mặc dù nói rằng chưa chắc Hoàng thượng đã để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng nếu liên quan đến Diên Bình hầu phủ thì không chừng lại khác.



Chi bằng nói ra trước khi bị tố cáo.

 

Cố Minh Bảo nhìn chằm chằm Tống Anh bằng ánh mắt sáng rực.

 

Tống Anh có thể đoán được Cố Minh Bảo đang nghĩ gì, vậy nên cũng không định giấu diếm: "Nếu ngươi cảm thấy không phiền thì có thể nói với người ngoài, ta nhận ân tình này của ngươi.

Ta thấy ngươi rất thích đồ ăn ở chỗ ta, lát nữa ngươi mang một ít gạo và bột mì về đi.

Đây là sản phẩm từ thôn trang của ta, mùi vị khác hẳn những thứ bán bên ngoài." 

"Đa tạ Tống tỷ tỷ." Cố Minh Bảo càng thêm quý mến Tống Anh.

 

Tống Anh là người thẳng thắn, mặc dù thông minh nhưng không hề tính toán quanh co lòng vòng với nàng ấy.



Bên ngoài Hầu phủ có mấy tên hộ vệ mà Cố Minh Bảo dẫn theo, lúc này gọi đến để khuân đồ.

 

Nàng ấy cũng không mang về quá nhiều, mỗi loại chỉ khoảng năm mươi cân mà thôi, ngoài ra còn có một ít thịt khô và các loại mứt hoa quả khác.

 

Lam thị nhìn người của tiểu thư Cố gia khuân đồ ra ngoài, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu.

 

Lúc đến đây, Tống Anh chẳng mang theo thứ gì, sao bây giờ lại có quà để tặng người ta? Nhưng nghĩ lại thì dù sao gạo trong nhà cũng chưa từng bị trộm, có lẽ là mấy tên hộ vệ phi phàm của Tống Anh đã mua ở bên ngoài.

 

Chẳng trách đã hạ thuốc nàng bao nhiêu ngày rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, hóa ra là nàng còn có chiêu này.

 

Rõ ràng Cố Minh Bảo chỉ đi ra ngoài kết bạn mà lúc trở về lại mang theo nhiều thứ như vậy, nhìn còn giống như bảo vật khiến cả phủ Trung Quốc Công vô cùng ngạc nhiên.

 

"Nghe nói con mang về rất nhiều gạo và lương khô?" Trung Quốc Công không hiểu, hỏi tôn nữ.



"Đúng vậy, đây đều là Tống tỷ tỷ tặng cho ta." Cố Minh Bảo vô cùng hào hứng, sau đó nói: "Sau này tổ phụ ăn chung với ta nhé, nhưng không có nhiều lắm, mỗi bữa chỉ có thể nấu một ít cháo thịt mà thôi."

"..." Trung Quốc Công nhíu mày, trong nhà thiếu gì đồ ăn?

"Không được để trong nhà bếp, chuyển hết về phòng ta đi.

Cần bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, ta muốn đích thân trông coi." Cố Minh Bảo lại nói.



Trung Quốc Công nghe vậy thì mí mắt giật giật: "Không phải chỉ là chút lương thực thôi sao? Nếu con thấy ít, lần sau ta bảo người hầu ra ngoài mua thêm là được mà?" 

"Tổ phụ, cái này khác.

Đây là sản phẩm từ thôn trang của Tống tỷ tỷ, hương vị vô cùng thơm ngon." Cố Minh Bảo nghiêm túc nói.

 

Những lời này lọt vào lỗ tai của Trung Quốc Công lại khiến ông cảm thấy tiểu nha đầu Tống gia kia rất biết cách gạt người.

 

Tôn nữ của ông ngây thơ, đơn thuần, hiền lành, dĩ nhiên là người khác nói gì cũng tin.

 

Hôm nay mới đi ra ngoài một ngày, sau khi trở về, cả trái tim đã bị cô nương kia làm cho mê mẩn, đến nỗi coi mấy bao gạo và bột mì như bảo bối, giấu kỹ không cho ai động vào.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.