Sau khi nuốt xuống một thìa cháo, Trung Quốc Công chợt cảm thấy những bát cháo thịt mình từng ăn trước đây đều là giả.
"Con đã nói là rất ngon mà! Tống tỷ tỷ nói rằng gạo ở thôn trang của tỷ ấy hầu như không bán cho người ngoài.
Hoa màu được tưới bằng nước suối trong núi, được những người nông dân chăm sóc cực kỳ kỹ lưỡng nên hạt gạo mới trắng trẻo, mập mạp như vậy.
Thịt trong cháo là thịt nai, sau khi nai bị bắt, chúng được nuôi dưỡng cẩn thận một thời gian, ăn ngon uống tốt mỗi ngày, vậy nên thịt mới tươi ngon cỡ này, không hề tanh chút nào." Cố Minh Bảo cười tươi nói.
Lúc này, Trung Quốc Công đã không còn để ý đến tôn nữ nữa, cúi đầu húp cháo.
Với thân hình to lớn của mình, chỉ với một ngụm của ông là bát cháo nhỏ đã cạn sạch.
"Cho ta thêm một bát." Ông lập tức nói.
Cố Minh Bảo ngẩn người, tiểu nha hoàn vội vàng bưng cháo lên, nhưng trong chớp mắt, bát cháo lại hết sạch.
"Tổ phụ… Ta không nấu nhiều, người ăn tiết kiệm một chút…" Cố Minh Bảo buồn bã thở dài.
Tổng cộng cũng chỉ có bấy nhiêu lương thực, nàng ấy còn định ăn trong hai ba tháng, nhưng nếu tổ phụ cứ ăn nhiều thế này thì chỉ nửa tháng là đã hết sạch rồi!
Trung Quốc Công sửng sốt một chút, vẻ mặt hơi lúng túng: "Mùi vị quả thật rất ngon... Chẳng phải vị Tống cô nương kia có một thôn trang sao? Hay là… con thử nói chuyện với nàng, bảo chúng ta bỏ tiền mua thêm lương thực ở thôn trang của nàng?"
"Tỷ ấy không thiếu bạc đâu, hơn nữa, tỷ ấy cũng đã nói vốn dĩ những lương thực này dùng để nuôi dã thú trong Vạn Linh Viên…"
"Khoan đã!" Trung Quốc Công ngạc nhiên, "Súc sinh ăn thứ này sao?!"
"Đúng vậy, nếu không phải tỷ ấy thấy con rất thích thì sẽ không tặng con mấy thứ này đâu." Cố Minh Bảo nghiêm túc gật đầu.
Trung Quốc Công cười khổ.
Đúng là phí của trời!
Phí công phí sức trồng được loại gạo tốt như vậy mà lại để cho động vật ăn.
.
Hơn nữa, sư tử hay hổ đâu có ăn chay, dù loại gạo này có ngon đến đâu thì bọn chúng ăn xong cũng không thể tăng cân!
Tống cô nương kia có phải kẻ ngốc không?
Trung Quốc Công thở dài, nghĩ rằng sức khỏe của tôn nữ không tốt, hiếm khi thích món ăn nào nên quyết định nhường cháo lại cho nàng ấy, ông bèn đặt bát xuống, chuẩn bị ăn chút điểm tâm và bánh trái.
Trên điểm tâm có phết một lớp mứt hoa quả, nhìn cũng rất hấp dẫn.
Cố Minh Bảo sợ lãng phí thức ăn mà Tống Anh tặng nên trên bàn không có món ăn nào khác, trông rất thanh đạm.
Ban đầu, Trung Quốc Công còn nghĩ rằng món điểm tâm này khá nhạt nhẽo, nhưng sau khi ăn vài miếng, ông đã quên sạch mọi phiền muộn.
Ăn xong bữa sáng, Trung Quốc Công vô cùng cao hứng, nghĩ rằng nên tặng Tống cô nương chút lễ vật.
Tiểu cô nương mà, thường thích những thứ như hoa lá, cầm kỳ thi họa gì đó...
Vì vậy, ông sai người vào phòng kho lấy ra một cây đàn cổ, lại tìm thêm hai chậu hoa mai, phái người mang qua đó.
Vốn dĩ trong lòng Lam thị đã cảm thấy không thoải mái, hôm nay nhìn thấy lễ vật mà Trung Quốc Công phủ gửi đến, Lam thị càng cảm thấy bầu trời tối đen.
Chẳng phải Tống Anh chỉ là một thôn phụ quê mùa thôi sao? Sao có thể khiến Trung Quốc Công coi trọng đến vậy?
Người mang quà đến còn nói rằng những thứ này là Trung Quốc Công tự tay lựa chọn!
Lam thị kể lại chuyện này cho Hầu gia nghe ngay lập tức.
Sau khi nói xong, phu thê hai người đều mang vẻ mặt sầu muộn.
"Bây giờ ngay cả Trung Quốc Công cũng biết rồi... E rằng không thể giấu diếm chuyện thân phận được nữa.
Ngày mai ta sẽ vào cung tạ tội với hoàng thượng." Tống Hầu Gia thở dài.
Nhi nữ sống lại không phải là chuyện lớn, nhưng tội khi quân là điều không thể chấp nhận.
"Như vậy thì nhi nữ nhà chúng ta sẽ ra sao đây?" Lam thị vội vàng nói.
Trước đây, bọn họ luôn khoe khoang về việc nữ nhi của Tống thị giữ gìn trinh tiết, bây giờ chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?!
"Đổi cách nói là được chứ gì? Nhi nữ ruột của ta, ta không nỡ lòng để nàng từ nay về sau phải sống trong cảnh chùa chiền thanh tịnh, vậy nên đưa nàng về quê gả chồng sinh con, lòng thương con tha thiết của ta, sao hoàng thượng có thể không hiểu được chứ!?" Tống Hầu gia hừ một tiếng.