Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 781: Cùng vinh cùng nhục



Lam thị không hề cảm thấy đuối lý, nghe thấy vậy còn hết sức tán thành mà gật đầu.

 

"Nói như vậy cũng được.

Trước đây hứa gả cho lão Vương gia, người đã đi rồi, nhưng cô nương nhà ta có muốn gả cho người khác cũng khó.

Những nhà khác cũng hiểu rõ chuyện này trong lòng.

Tuy rằng sau khi đưa về quê, cuộc sống hơi cực khổ một chút, nhưng hôm nay nàng đã có phu quân và ái tử, cũng nên biết ơn chúng ta mới phải." Lam thị thở dài, "Hơn nữa... người khác cũng không biết tiền của nàng từ đâu ra..."

Trong mắt người ngoài, tiền của Tống Anh tất nhiên là do bọn họ cho.

 

Ai có thể nói không phải là bọn họ chứ?

Chuyện khó xử lý nhất chỉ là tội khi quân mà thôi.

 

Nhưng nếu Hầu gia chủ động đi nhận lỗi thì chắc hẳn Hoàng thượng cũng sẽ thông cảm một phen nhỉ?

"Bệnh tình của Đại lang thế nào rồi?" Tống Hầu gia hỏi.

 

Lam thị thở dài: "Hầu gia nhất định phải làm chủ cho Đại lang! Bây giờ độc này vẫn chưa được giải hết.

Đại phu nói bệnh đi như kéo tơ*, cho dù giải hết độc hoàn toàn thì e rằng vẫn phải nằm trên giường hai, ba tháng..."

* Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ: ý nói con người ta đổ bệnh rất nhanh nhưng phải mất rất lâu mới có thể khỏi bệnh.

 

May mà phát hiện sớm, trúng độc không quá nặng, nếu không thì cho dù là thần tiên cũng khó cứu!

"Sao đang yên đang lành lại trúng độc... Đã điều tra ra được là ai làm chưa?" Tống Hầu gia hỏi.

 

Trong mắt Lam thị hiện lên một tia âm u: "Vẫn chưa có manh mối..."

Bây giờ vẫn chưa biết rốt cuộc nhi tử đã ăn phải thứ gì mới bị bệnh, chỉ có thể chờ đến khi Đại lang tỉnh lại rồi tự nhớ lại!

Bây giờ hắn ta mơ màng suốt cả ngày, thậm chí còn không nói được một câu hoàn chỉnh!

"Bên chỗ Tống Anh..." Hầu gia nhíu mày, "Ngươi nói chuyện đàng hoàng với nàng, dù sao thì nàng cũng là nữ nhi ruột của chúng ta, bây giờ ta đồng ý khôi phục thân phận cho nàng, từ nay về sau, nàng và hầu phủ cùng vinh cùng nhục!"

Lam thị cảm thấy Tống Anh là người có tính tình bướng bỉnh, chưa chắc sẽ đồng ý.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại, người này chạy thẳng tới hầu phủ, ắt có ý đồ, thế thì kết quả bây giờ chắc hẳn là điều mà nàng muốn nhìn thấy.

 

Vì vậy, bà ta gật đầu đồng ý.

 

Buổi trưa, mấy người Hoàng Diện còn chưa kịp đi đến nhà bếp lớn thì Lam thị đã cho người tới truyền lời, nói rằng muốn gia đình đoàn tụ một lần, mời nàng đến chỗ lão thái thái dùng cơm.

 

Tống Anh cũng không từ chối, dẫn theo Hổ Doanh Doanh, vô cùng vui mừng đi tới đó.

 

Lão thái thái đã lớn tuổi, ở kinh thành cũng xem như là người sống thọ hiếm thấy.

 

Bà ta càng sống lâu thì Tống Hầu càng phải hiếu thảo với bà ta, thậm chí, nếu có thể chăm sóc đến lúc một trăm tuổi thì ngay cả triều đình cũng phải xem trọng hắn ta hơn mấy phần, danh tiếng hiếu thảo sẽ vang xa.

 

Đương nhiên, người trước mắt này chỉ mới đầu bảy mươi, thật sự còn cách trăm tuổi rất xa.

 

Nhưng lão thái thái vẫn còn rất khỏe mạnh, tai không điếc, mắt không hoa, răng cũng còn tốt.

 

"Cả nhà ta đã lâu không cùng nhau ăn một bữa cơm rồi.

A Anh, bây giờ ngươi đã đến đến kinh thành thì sau này cứ yên tâm ở lại, không cần lo lắng thân phận của mình bị lộ.

Ngày mai, cha ngươi sẽ tiến cung xin cho ngươi một ân điển, có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ không để ngươi gánh tội khi quân đâu." Vẻ mặt của Lam thị hết sức dịu dàng.

 

Tống Anh nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn bà ta: "Không phải Tống Hầu gia mới là người khi quân sao? Có phải lúc bước ra cửa, phu nhân đã té ngã làm đầu óc văng đi mất rồi không?"

"Ngươi!" Lam thị tức đến nghiến răng, "Ta là mẫu thân của ngươi! A Anh, sau này ngươi chính là cô nương trong phủ chúng ta.

Cho dù ngươi đã xuất giá thì cũng là đứa trẻ chui ra từ bụng ta.

Nếu cha ngươi tốt thì cuộc sống của ngươi cũng sẽ tốt hơn.

Ngươi có hiểu hay không? Hơn nữa, không phải ngươi làm buôn bán sao? Sau lưng có cha ngươi giúp đỡ, ngươi cũng không cần sợ bị người khác bắt nạt!"

Khóe miệng của Tống Anh cong lên.

 

"Mấy ngày nay, hình như phu nhân vẫn chưa thông suốt nhỉ? Tống Anh ta không phải là nữ nhi của bà, bây giờ, chi bọn ta đã lập tông tộc khác.

E rằng phu nhân không thể nào cướp con của người khác được đâu?" 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.