Tống Anh nói xong thì nhìn Lam thị bằng ánh mắt đầy châm chọc.
Chuyện đầu tiên mà ca ca nàng làm sau khi tới kinh thành chính là tách tộc, đáng lẽ nàng không cần nhắc lại chuyện này mới phải.
Tuy nhiên, nàng không ngờ Lam thị lại ngây thơ như thế, vẫn nghĩ rằng nàng lưu luyến hầu phủ này?
Lưu luyến cái gì? Chẳng lẽ lưu luyến lão thái thái đính ước cho nàng và lão Vương gia, lưu luyến Hầu gia chém đứt ngón chân của nàng?
Lam thị giật mình: "Ngươi có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ mà thôi." Tống Anh cười một tiếng.
Lam thị còn muốn hỏi nữa nhưng lão thái thái đã ra mặt.
Lão thái thái Vương thị nhìn lướt qua những người trong phòng, sau đó, ánh mắt đặt ở trên người Tống Anh.
"Đã về rồi à? Ừm, nhìn chỉnh tề hơn trước một chút, không còn dáng vẻ nghèo khó như trước đây nữa.
Có thể thấy mấy năm nay ngươi quả thực đã rất cố gắng." Lão thái thái mở miệng nói.
"Lão thái thái cũng rất tiến bộ, nhìn rất giống người sắp xuống mồ rồi." Tống Anh nhàn nhạt nói.
Lão thái thái nghe thấy vậy thì ánh mắt lạnh đi.
Sau đó quay sang mắng Lam thị: "Ngươi dạy con như thế sao? Mới khen nàng tiến bộ mà đã lộ nguyên hình rồi!"
"..." Lam thị nghẹn một bụng lửa.
Nếu bà ta có thể quản được Tống Anh thì bây giờ sẽ bị chọc tức đến mức nuốt không trôi cơm sao?
Có trời mới biết bao nhiêu ngày nay bà ta đã phải chịu đựng như thế nào!
Sau khi giữ Tống Anh ở lại, người bị tra tấn vẫn luôn là bà ta!
"Ta cũng đã nghe nói về chuyện trong nhà ngươi rồi.
A Anh, ngươi có tính toán gì cho sau này không?" Lão thái thái hỏi một câu, lại sợ Tống Anh nghe không hiểu nên nói thẳng ra: "Hòa li đi, con cháu hầu phủ chúng ta không lý nào lại gả cho một kẻ trắng tay.
Hơn nữa, ta nghe nói đứa trẻ kia của ngươi là con nuôi.
Nếu như thế thì không cần phải tiếp tục nuôi dưỡng nữa."
"..." Tống Tâm Hoa khiếp sợ.
Nàng ấy đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã đầu thai sai chỗ rồi.
Tống Anh nghe vậy thì cười cười, ngay sau đó đột nhiên lạnh mặt đi.
"Các ngươi giữ ta ở lại làm khách, ta cũng đồng ý ở lại đây mấy ngày.
Bây giờ các ngươi hết người này đến người khác đều cho rằng ta là tượng đất có phải không!?"
"..." Lam thị.
"Bây giờ ta đã nói mình không có quan hệ gì với hầu phủ các ngươi mà các ngươi lại ép ta hòa li ư?! Đúng là quá đáng!" Tống Anh nói xong, mạnh bạo đập tay xuống cái bàn nhỏ đặt tách trà bên cạnh.
Chỉ nghe "xoảng" một tiếng, nước trà văng tung tóe khắp nơi, còn cái bàn thì lập tức vỡ vụn dưới đất.
Lão thái thái bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.
Mọi người trong phòng đều nhìn Tống Anh chằm chằm.
"Ngươi, ngươi thật to gan! Ngươi như vậy là muốn giết người sao!" Lão thái thái giận dữ.
"Cũng không đến mức đó.
Ta tới đây chỉ để nói cho các ngươi biết rằng từ hôm nay trở đi, ta muốn nghe thấy chính các ngươi thừa nhận với người ngoài rằng chuyện năm đó sau khi vứt bỏ ta, các ngươi ép ta tự rạch mặt, tự hại mình để cầu sinh là sự thật.
Nếu không... Dù các ngươi có trốn trong phủ thì cũng đừng hòng được sống yên ổn một ngày nào." Tống Anh cười lạnh một tiếng.
Nói xong, Tống Anh lấy ra một túi nước.
"Bây giờ tặng trước cho các ngươi một món quà, hy vọng các ngươi sẽ thích." Nói xong, Tống Anh lập tức nín thở, mở nút túi nước ra rồi ném xuống đất, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Nàng không giết người, nàng phải đi con đường hoà bình.
Nàng muốn hầu phủ này gà chó không yên.
Túi nước này vừa được mở nút ra thì lập tức tỏa ra mùi hôi nồng nặc.
Tất cả mọi người, bao gồm cả lão thái thái, đều cảm thấy ngũ tạng cuồn cuộn, ai nấy đều bịt mũi nôn mửa.
Bị mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, lão thái thái trợn trắng mắt, lập tức ngất xỉu.
Trong phòng trở nên hỗn loạn.
Tống Anh nghe thấy tiếng kêu la thất thanh vang lên trong phòng thì ôm bụng cười sung sướng.
Không phải bọn họ cho rằng nàng hạ độc sao? Cái này gọi là lấy độc trị độc.
Bọn nha hoàn lập tức mở cửa sổ để thông khí.
Đám người Lam thị đã không còn màng đến thể diện mà bỏ chạy hết ra ngoài, chỉ cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, làm gì còn nghĩ đến chuyện ăn cơm nữa?!