Tống Anh tỏ vẻ, như vậy vẫn chưa xong đâu.
Một túi nước đựng mùi hôi thì tính là gì? Bên cạnh nàng có chồn tinh, muốn bao nhiêu chất hôi mà không có?
Lực công kích của chất hôi này rất lớn, phạm vi lan tỏa cũng khá rộng, đã vậy còn không hề làm người khác bị thương.
Đây là biện pháp phù hợp nhất để dạy dỗ những kẻ không hiểu chuyện này.
...
Giờ phút này, Cố Minh Bảo đã ở trong cung.
Còn đặc biệt tặng cho Hoàng hậu nương nương hai hũ mứt trái cây, mượn chuyện này để nhắc tới Tống Anh, sau đó thẳng thắn thuật lại mọi chuyện.
Hoàng hậu nương nương vốn dĩ cũng không để bụng, nhưng sau khi nghe hết câu chuyện thì trong lòng cũng không vui.
Vậy mà trên đời này lại có phụ mẫu ác độc đến thế?
Cho dù đứa nhỏ này sinh ra có sáu ngón chân thì cũng có ảnh hưởng gì đâu? Trong Hoàng tộc cũng từng có một vị Vương gia có sáu ngón.
Người này chỉ có thêm một ngón chân mà thôi, tìm người có thân phận thấp một chút để gả đi là được rồi, sao có thể vứt bỏ ngay lập tức chứ?!
Nếu sau khi vứt đi mà không tìm về thì cũng chẳng có gì đáng nói.
Đã vậy còn hứa gả tiểu cô nương có sáu ngón chân được nuôi ở nhà nông dân từ nhỏ cho lão Vương gia.
Như vậy là có ý gì?
Đương nhiên, Cố Minh Bảo không ít lần nhấn mạnh hoàn cảnh của Tống Anh rất đáng thương, sau khi kể xong còn nói cha nương nuôi đối xử với Tống Anh như con ruột, đời này nàng vĩnh viễn không bao giờ muốn bước vào cổng hầu phủ lần nào nữa nhưng lại bị Hầu gia cưỡng ép giữ lại…
Hoàng hậu cũng không để ý đến kết cục của tiểu cô nương này, chỉ để ý đến tội khi quân của hầu phủ.
Buổi tối, bà ấy lập tức đi đến gặp Hoàng thượng để nói chuyện.
Vốn dĩ Tống Hầu gia còn định sáng sớm hôm sau sẽ đi cáo tội, nhưng không ngờ hoàng đế đã chờ hắn ta.
Lúc này hắn ta mới mở miệng thì có vẻ như không thành tâm lắm.
"Nghe nói Đại cô nương nhà ngươi thật sự còn sống?" Vừa vào Ngự Thư Phòng, Tống Hầu lập tức quỳ xuống, nhưng hoàng đế đã hỏi trước.
Tống Hầu nghe vậy thì giật thót trong lòng.
"Bẩm Hoàng thượng... nữ nhi kia của thần... quả thực chưa chết.
Năm đó thần thương tiếc nàng tuổi còn nhỏ lại không thể xuất giá, sợ nàng phải sống cô độc nơi chùa chiền thanh tịnh cả đời nên mới đưa về quê..."
"À.
Vậy tại sao trẫm lại nghe nói cô nương này của ngươi không phải sức khỏe không tốt, không có tài danh gì mà là từ nhỏ được nuôi nấng ở quê, ngươi có ý đồ muốn để nàng đính hôn với hoàng thất nên mới đón người về?" Hoàng đế nói.
Toàn thân Diên Bình Hầu lập tức căng cứng: "Bẩm Hoàng thượng... Khi đó, tiểu nữ đã tới tuổi xuất giá, muốn nàng hồi kinh để xem mắt, đúng lúc gặp gỡ Vương gia, cho nên mới… cho nên mới tạo thành lương duyên."
Hoàng thượng hoàn toàn không tin những lời này.
Cái khác không nói, lão hoàng thúc của ông đã sắp xuống mồ, lại còn là kẻ háo sắc thì làm gì có nữ tử bình thường nào xem trọng chứ?
"Tống ái khanh, làm phụ mẫu không thể quá bất công.
Dẫu sao cũng là con của ngươi, cho dù không thể ban cho mấy phần tình cảm thì cũng nên che chở một chút mới phải, không được làm những chuyện thất đức.
Hơn nữa, việc nhiều hơn một ngón chân xung khắc với người thân chỉ là lời nói vô căn cứ.
Chi Dĩnh Vương đông con nhiều cháu nhất, lúc hắn còn tại thế cũng là người có sáu ngón đấy."
"Thần biết, là thần vô tri." Tống Hầu lập tức tỏ thái độ, "Sau khi trở về, thần nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, bù đắp tình thân bị thiếu trong nhiều năm qua."
Hoàng đế thở dài: "Bây giờ, cho dù ngươi muốn đền bù thì cũng phải được người này đồng ý mới được.
Tuy trẫm là hoàng đế nhưng không tiện quản việc nhà của thần tử, càng không thể thiên vị ngươi.
Ta nghe nói nữ nhi kia của ngươi đã không còn cùng tông tộc với ngươi nữa.
Dù ngươi có muốn nhận lại thì e rằng cũng không được đúng không?"
"Thần..." Lúc ấy hắn ta thật sự không nghĩ nhiều như vậy, nếu nghĩ tới thì nhất định sẽ không để Tống Tuân tách tộc!
"Được rồi, việc này là ngươi không đúng.
Trước đây lúc trẫm muốn truy phong, nếu không phải Hoắc ái khanh ngăn cản thì chẳng phải bây giờ sẽ thành trò cười sao? Trẫm phạt ngươi bổng lộc một năm để răn đe, cảnh cáo!" Hoàng đế nói tiếp.