Phải thừa nhận rằng giờ phút này, trong lòng hoàng đế vô cùng chấn động.
Đề phòng Hoắc thị không phải bởi vì Hoắc thị bất trung mà là bởi vì Hoắc thị quá oan uổng.
Thù hận lớn như vậy, e rằng bất cứ ai cũng không thể dễ dàng buông bỏ, đã thế, người đời đều biết Hoắc thị bị oan.
Nếu có một ngày Hoắc thị tạo phản thì không chừng người trong thiên hạ còn mắng hoàng thất tự làm bậy.
"Vô cùng liêm minh." Hoàng đế thở dài, ngữ khí dịu đi rất nhiều, "Tộc Hoắc thị bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi, sao trẫm có thể nhẫn tâm chặt đứt huyết mạch của Hoắc thị được chứ? Trước đây, khi ngươi chưa nhắc tới Tống Anh này, trẫm đã đặc biệt tìm cho ngươi một cô nương không tệ rồi.
Nếu bây giờ ngươi có ý với Tống Anh thì hai người các ngươi cũng xem như được trời đất tác thành.
Trẫm cũng cảm thấy vui mừng thay.
Chớ nói tới chuyện tuyệt tự nữa."
Nếu thật sự để Hoắc thị tuyệt hậu thì sẽ càng có nhiều người bất mãn hơn.
Tống Anh này...
Cũng không tệ.
Bây giờ, sau khi đã chủ động khai báo, Hoắc Triệu Uyên cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Hắn không có hảo cảm đối với hoàng thất.
Suy cho cùng thì bất cứ ai bị giết sạch cả nhà đều không thể tôn kính và cảm kích kẻ địch được.
Tuy nhiên, mặc dù người thân của hắn đều đã chết hết nhưng vẫn còn người thân khác còn sống, chỉ cần hoàng đế không ức hiếp người quá đáng thì hắn có thể nuốt xuống mối thù này.
Hơn nữa, tộc Hoắc thị bị xử trảm lúc tiên hoàng cầm quyền, còn là đương kim thánh thượng giúp tộc Hoắc thị sửa lại án oan.
Bây giờ nói ra những lời này cũng giúp quan hệ giữa hai bên bớt căng thẳng, như vậy đã đủ rồi.
Còn về Tống Anh...
Hắn sẽ không ép Tống Anh nhất định phải nhận vị trí vương phi này, chẳng qua là thân phận này có thể giúp nàng bớt bận rộn khi nàng cần mà thôi.
Trên đường ra khỏi hoàng cung, cả người Diên Bình Hầu đều ủ rũ.
Rốt cuộc hắn ta đã trải qua những gì?
Chẳng phải chỉ là sinh ra một nữ nhi xung khắc thôi sao?
Sao lại...
"Vương gia..." Diên Bình Hầu gượng cười: "Chuyện này... e rằng có chút hiểu lầm..."
"Tống Hầu nói tới hiểu lầm gì?" Hoắc Triệu Uyên cười tủm tỉm.
"Nữ nhi kia của ta..."
"Đừng." Hoắc Triệu Uyên lập tức ngắt lời, "Nếu ngươi gọi nàng một tiếng nữ nhi thì ta còn phải gọi ngược lại ngươi một tiếng nhạc phụ.
Còn nói tiếp nữa thì bổn vương sẽ bị thiệt."
"Phải..." Diên Bình Hầu còn có thể nói thế nào đây?
Tống Anh kia quả thực không phải nữ nhi của hắn ta!
Đã không cùng một tông tộc, cho dù muốn nhận về thì chưa chắc Tống Tuân kia đã bằng lòng!
Năm đó muốn để Tống Anh gả cho lão Vương gia, cuối cùng không thành, bây giờ không hiểu sao người này lại trở thành vương phi?! Rốt cuộc nàng có mệnh gì vậy!?
Tống Hầu gia rất muốn biết bây giờ làm việc tốt có còn kịp hay không...
Đương nhiên hắn ta không ngốc, trong lòng cũng hiểu rõ hắn ta đang nằm mơ.
Mấy ngày nay, trong nhà chướng khí mù mịt, có thể làm việc tốt mới là lạ.
"Không biết khi nào Vương gia đến phủ ta đón người?" Tống Hầu gia vội vàng hỏi.
Hoắc Triệu Uyên thấy dáng vẻ của hắn ta giống như ước gì Tống Anh rời đi sớm một chút thì nhất thời vui vẻ trong lòng: "Không gấp, bổn vương rất bận rộn.
Chẳng phải bên phía Công Bộ có chút chuyện phiền phức sao? Bọn họ còn đang chờ bổn vương tới xử lý đấy.
Ta thấy dường như Tống Anh sống ở Tống phủ rất vui vẻ.
Nếu vậy thì làm phiền Tống Hầu chăm sóc nàng thêm mấy ngày nữa nhé?"
"Chuyện này... không ổn lắm đâu?" Tống Hầu cười gượng.
"Có gì mà không ổn? Bây giờ, người này quả thực không phải là nữ nhi của ngươi, nhưng Tống Hầu đã nợ nàng rất nhiều mà? Nàng ở phủ của ngươi thêm mấy ngày nữa cũng xem như thành toàn cho tấm lòng muốn chăm sóc của ngươi." Hoắc Triệu Uyên nói xong thì nhanh chóng leo lên ngựa, lập tức rời đi.
Tống Hầu gia trở về nhà.
Lam thị vội vàng lao đến, hai mắt bà ta đỏ bừng, nhìn là biết mới vừa khóc xong: "Hầu gia, vậy phải làm sao đây? Phòng ngủ vô cùng hôi thối, chắc hẳn do nàng ta gây ra!"
"Không phải có người canh gác sao!?" Tống Hầu cũng muốn phát điên.
Giữa đêm hôm qua, hắn ta đang ngủ thì đột nhiên ngửi thấy mùi hôi, nôn ói suốt cả đêm, bây giờ hai mắt thâm đen, thật sự khó chịu!