Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 789: Thôn phụ



Mấy ngày nay, những khuê nữ đã gả ra ngoài của Tống gia đều tức giận đến mức muốn mắng người, thậm chí còn ngầm nguyền rủa Tống Anh vô số lần.

 

"Nhị tỷ, có phải phụ thân đã già nên hồ đồ rồi không!? Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy ở bên ngoài, sao hắn có thể giả vờ không biết gì được chứ?!" Lúc này, Tống Mạt đã tức giận đến phát run.

 

Tuy nàng ta là một thứ nữ, cũng không được gả cho người quá vinh hiển, nhưng có hầu phủ chống lưng nên phu gia cũng không dám bày sắc mặt với nàng ta.

 

Nhưng bây giờ, đây là lần đầu tiên bà bà của nàng ta châm chọc nàng ta không có giáo dưỡng!

Hai mắt của Tống Hương bên cạnh cũng đã đỏ rực: "Nhị tỷ, tướng công nói ta không đối xử tốt với tỷ muội ruột thì nhất định sẽ không chăm sóc chu đáo cho thứ tử của hắn, bây giờ đã cho di nương trong phủ đón con về rồi."

Nàng ta vốn định làm khó dễ mấy đứa nhỏ để các di nương ngoan ngoãn hơn.

 

Ai mà ngờ được trong nhà lại đột nhiên xảy ra chuyện thế này!

Nhất là phụ thân còn bị Hoàng thượng trách phạt, những người đó đúng là gió chiều nào theo chiều ấy!

Lúc này, hai thứ nữ đều dùng ánh mắt trông mong nhìn Tống Hoan, hy vọng nàng ta có thể nghĩ ra được cách nào đó.

 

"Phụ thân không chịu gặp chúng ta, các ngươi nói với ta thì có ích lợi gì?" Tống Hoan hừ một tiếng, "Các ngươi sống không tốt, chẳng lẽ ta sống tốt sao? Đừng quên rằng ta và các ngươi đều giống nhau." 

"Nhị tỷ, đương nhiên ngươi không giống bọn ta mà? Từ nhỏ, ngươi đã được nuôi lớn như đích trưởng nữ, lúc tìm hôn sự cũng chọn hầu phủ.

Đâu giống như bọn ta, tùy tiện gả cho ai cũng được?" Tống Mạt cười cười.

 

Nếu hỏi nàng ta đố kỵ với ai nhất trên đời này thì câu trả lời chính là Tống Hoan thay thế cho Tống Anh.

 

Rõ ràng đều là thứ nữ, thậm chí nương ruột cũng đã chết, vốn dĩ còn không bằng bọn họ mới phải.

Thế nhưng, bởi vì Tống Anh trời sinh có sáu ngón chân nên đích mẫu đã để Tống Hoan thế thân nhằm che giấu tai mắt của người ngoài.

 

Dù sao thì đích mẫu cũng thích Tống Hoan nên bọn họ chỉ có thể tôn trọng nàng ta.

 

"Nhị tỷ, bọn họ đều nói Tống Anh đã quay về... Có phải nàng cố ý tới báo thù không? Nhưng cho dù là vậy thì phụ thân cũng không nên mặc kệ nàng chứ? Ngươi có thể đi hỏi mẫu thân được không? Cũng để trong lòng bọn ta yên tâm hơn." Tống Hương nói.

 

Trong lòng Tống Hoan cực kỳ khó chịu.

 

Hỏi thì nhất định phải hỏi rồi.

 

Chẳng qua là, nàng ta đã về nhà lâu như vậy rồi mà mẫu thân, tổ mẫu, thậm chí ngay cả ca ca cũng đều bị bệnh.

Nàng ta thật sự không hiểu được chuyện này.

 

Tuy nhiên, bọn họ đã xuất giá nên không tiện ở lại nương gia quá lâu.

 

"Nghe nói Đại tỷ vẫn luôn ở trong nhà, hay là... chúng ta đi gặp Đại tỷ đi? Nếu Đại tỷ có thể ra mặt giải thích với người khác thì có lẽ tin đồn sẽ dừng lại." Tống Hoan ngẫm nghĩ một chút rồi đề nghị.



"Nhưng nàng sẽ đồng ý sao? Không chừng trong lòng vẫn còn hận chúng ta đấy?! Trước đây, mỗi lần nhìn thấy chúng ta thì đều ủ rũ, thẫn thờ, chắc chắn bây giờ càng đáng ghét hơn trước đây." Tống Hương lập tức nói.

 

"Nhị tỷ à, ngươi chưa từng gặp thôn phụ nào đúng không? Dạo trước ta từng đến thôn trang một chuyến, đúng lúc nhìn thấy một thôn phụ.

Quả thực vô cùng thô bỉ, lời nói và hành động cực kỳ đáng ghét.

Vừa mở miệng đã mắng chửi người khác, không được như ý thì lăn ra đất la lối, khóc lóc ăn vạ.

Đại tỷ sống ở quê lâu như vậy, bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không chừng cũng giống như thôn phụ kia, một chút quy củ cũng không hiểu!" Tống Mạt cũng nói.

 

Tống Hoan nghe thấy câu tuổi không còn nhỏ nữa thì trong lòng lập tức không vui.

 

Tống Anh sinh cùng năm, thậm chí là cùng tháng với nàng ta.

 

Bây giờ tính ra thì vẫn chưa đến hai mươi, sao lại nói là tuổi đã lớn?

Nhưng mà... những chuyện khác thì rất đúng.

Trèo cao thì té đau, trước đây ở nơi cao, sau đó lại bị vứt bỏ, nội tâm nhất định đã trở nên méo mó từ lâu rồi, tính tình trở nên gay gắt và đáng sợ cũng là điều bình thường.

 

"Như vậy đi, lát nữa chúng ta đến thăm nàng, nói nhiều lời hay để thuyết phục nàng.

Nếu thật sự không được thì cho nàng chút tiền.

Nhất định phải khiến Đại tỷ làm chứng cho chúng ta." Tống Hoan nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.