Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 790: Đây là Đại tỷ?



Tống Hoan là người mà hai người này cực kỳ tin tưởng, nàng ta đã nói như vậy thì hai người kia đương nhiên sẽ liên tục gật đầu đồng ý.

 

Hỏi thăm hạ nhân một chút mới biết được người này vẫn đang ở Phong Lan Uyển.

 

"Hầu gia dặn dò rằng không được quấy rầy đường Nhị tiểu thư." Hạ nhân thấy bọn họ muốn đi thì lập tức ngăn cản.

 

"Tỷ tỷ về nhà, bọn ta làm muội muội, sao có thể không đi gặp một lần chứ? Bọn ta cũng biết phụ thân thương Đại tỷ, nhưng bọn ta sẽ không bắt nạt tỷ tỷ nên không sao đâu." Tống Mạt cười tủm tỉm nói.

 

Tống Mạt ngẩng cao đầu, còn Tống Hoan lại không nói một lời.

 

Nhiều ngày nay, Tống gia rất hỗn loạn, nhưng ngoại trừ người của Tống gia và một ít tâm phúc thì những người khác đều không rõ chân tướng.

 

Mà những tâm phúc đó lại kín miệng nhất.

Tống Hầu cũng là người sĩ diện, thậm chí còn khó mà nói ra chuyện nhà kho trong nhà bị cháy là do Tống Anh làm.

Nếu không thì có vẻ như Tống Anh rất có bản lĩnh, sẽ khiến người khác cười nhạo nhà của hắn ta đầy lỗ hổng như cái sàng.

 

Hạ nhân bọn họ sao có thể ngăn được quyết tâm của ba vị tiểu thư?

Huống chi còn có Tống Hoan luôn được sủng ái ở đây.

 

Vì thế, ba người thuận lợi đi tới Phong Lan Uyển.

 

Lúc này, Tống Hầu gia đã hoàn toàn từ bỏ, rút hết những người canh gác bên ngoài Phong Lan Uyển đi.

 

"Phụ thân cũng thật là, nếu thương xót Đại tỷ thì sao không sắp xếp cho Đại tỷ một chỗ ở tốt chứ? Lại vẫn là chỗ hẻo lánh như vậy." Tống Mạt che miệng cười cười.

 

 

Nhìn như đồng cảm, nhưng thật ra là vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

 

Tống Hoan nhìn viện tử này, ánh mắt cũng mang theo ý cười.

 

Hôm nay, Tống Anh đã nghe thấy lời đồn đãi bên ngoài nên định ngày mai sẽ rời đi.

 

Chưa từng nghĩ tới chuyện bị người khác tìm tới cửa.

 

"Đây là Đại tỷ ư?" Sau khi bước vào trong viện, Tống Hương nhìn thấy Hoàng Diện nên vô thức hỏi một câu, sau đó ngạc nhiên nói: "Sao lại thay đổi nhiều như vậy? Nhìn giống như ba mươi tuổi! Còn xấu hơn trước đây nữa..."

"..." Hoàng Diện.

 

"Đây không phải Đại tỷ, ngươi nhận nhầm rồi." Tống Hoan lắc đầu.

 

Tuy rằng đã lâu không gặp nhưng nàng ta vẫn nhớ rất rõ gương mặt của Đại tỷ, chắc chắn không thể nào biến thành như vậy được.

 

Hơn nữa...

Tống Mạt và Tống Hương đều không biết, nhưng nàng ta lại biết rõ Tống Anh đã bị huỷ dung.

 

Lúc ấy, khi phụ mẫu tiễn Tống Anh đi, nàng ta còn đến chỗ mẫu thân hỏi thăm.

Tâm Hoa còn nhỏ tuổi nên có một số việc trước giờ mẫu thân chỉ nói với nàng ta.

Khi đó, nàng ta cũng biết chuyện Tống Anh vì để được rời đi mà tự rạch mặt.

 

"Đúng rồi, không phải bên ngoài đồn đãi rằng nàng tự hại mình để tìm đường sống sao? Đây là chuyện gì vậy?" Tống Mạt đột nhiên nhớ tới điều gì đó, quay sang hỏi Tống Hoan.

 

"Lời đồn mà ngươi cũng tin à? Chẳng qua là tiểu nhân gây chuyện, nói mấy câu công kích nhà chúng ta mà thôi." Tống Hoan thuận miệng đáp, nói xong thì nhìn Hoàng Diện, dịu dàng hỏi: "Vị ma ma này, Đại tỷ ta đang ở đâu? Hôm nay ba tỷ muội bọn ta đặc biệt tới đây thăm nàng."

Hoàng Diện đảo mắt: "Ta chính là Đại tỷ của các ngươi! Vậy mà các ngươi lại không nhận ra ta sao?"

"..." Mí mắt của Tống Hoan giật giật: "Sao lại..."

"À, không phải mặt của ta bị huỷ dung sao? Ta tìm được một thần y, tuy thần y kia nói có thể xóa đi vết sẹo nhưng dung mạo sẽ xấu đi mấy phần." Hoàng Diện sờ sờ mặt, cong môi cười nói.



Tống Anh đang ngủ trưa trong phòng, nghe thấy lời này thì trở mình, không quan tâm.

 

Tống Hoan cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

 

"Ngươi thật sự là Đại tỷ ư? Vậy thì ngươi cũng thay đổi quá nhiều rồi, không hề giống trước đây một chút nào." Tống Mạt cũng cảm thấy không thể tin nổi.

 

Quả thực là đổi sang một cái đầu khác!

Hoàng Diện ngượng ngùng cười: "Không còn cách nào khác.

Các ngươi không biết vết sẹo kia đáng sợ tới mức nào đâu, ta thậm chí còn không tiện bước ra khỏi cửa.

 

Bây giờ tuy xấu xí nhưng dù sao thì vẫn có thể ra ngoài gặp người khác... Ba vị muội muội, các ngươi tới tìm ta làm gì?" 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.