Về chuyện của Tống Anh trước đây, Trịnh thị thật sự không quản được.
Dù sao thì bên trên nàng ấy còn có bà bà, còn có trượng phu, bọn họ không thích người nào thì nàng ấy làm tức phụ nhi đương nhiên cũng không thể quá thân thiết.
Vì vậy cũng trơ mắt nhìn cô nương kia chịu ấm ức.
Còn bây giờ, bản thân nàng ấy cũng không biết rõ chuyện trong nhà, chỉ mơ hồ cảm thấy có liên quan đến Tống Anh.
Hơn nữa, công công đã dặn dò bọn họ rằng nếu người ngoài có hỏi về Tống Anh thì phải thừa nhận theo lời đồn bên ngoài.
Nàng ấy có nữ nhi, vốn dĩ không muốn, cũng không rõ vì sao phải làm như vậy, nhưng dù sao cũng là lời dặn dò của công công nên không thể không làm.
Hôm nay tới đây, trong lòng nàng ấy vốn thấp thỏm lo âu, còn muốn đi cùng tiểu cô tử để bầu bạn, không ngờ...
"Nhất định là muội muội chỉ đùa với các vị một chút mà thôi..." Trịnh thị gượng cười nói.
"Có ai nói đùa như vậy sao?" Triệu Nguyệt Lôi cười một tiếng, "Trịnh tỷ tỷ, lời đồn đãi bên ngoài có phải là sự thật không? Trước đây nhà các ngươi thật sự đối xử với Tống Đại tỷ tỷ như vậy sao?"
Trịnh thị cúi đầu: "Đúng vậy."
"..." Tống Hoan nhìn Trịnh thị bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, "Tẩu tẩu điên rồi sao!?"
Sao có thể thừa nhận loại chuyện này được chứ?!
Tống Hoan cảm thấy mình đã xong đời rồi, còn trong lòng Trịnh thị lúc này cũng cực kỳ khó chịu.
Từ khi gả cho cái nhà này, đúng là... xui xẻo vô cùng tận!
Nàng ấy đã thành hôn nhiều năm như vậy mà chỉ sinh được một nữ nhi nên không được bà bà bên trên yêu thích, trượng phu bên dưới không chịu làm việc đàng hoàng, cả ngày chỉ biết chết dí trong phòng tiểu thiếp.
Bây giờ, danh dự của nữ nhi trong nhà cực kỳ kém, còn liên lụy đến cả nữ nhi của nàng ấy!
Lúc này lại bị một đám người nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng nàng ấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than!
Đột nhiên cảm thấy cuộc sống này thật vô nghĩa!
"Đại tẩu!" Tống Hoan thấy Trịnh thị cụp mi rũ mắt thì trong lòng tức giận.
Nàng ta vừa dứt lời, Hoàng Diện ở bên cạnh đột nhiên vẫy tay về một hướng, hô to: "Chủ nhân! Ta ở đây!"
Mọi người theo bản năng nhìn sang hướng đó.
Chỉ thấy cách đó không xa có một nữ tử nhìn về phía Hoàng Diện, khẽ mỉm cười rồi chầm chậm bước đến.
Gương mặt của nàng xinh đẹp rạng ngời, nụ cười đoan trang, nền nã, lại có mấy phần quen thuộc.
Trên người nàng mặc áo gấm thêu hoa văn mặt trăng đang thịnh hành nhất ở kinh thành hiện nay, trông rất thuần khiết.
Còn có một cô nương khác đi bên cạnh nàng...
Nhìn những nha hoàn đi theo, không cần phải nói, người nọ chính là tiểu thư của Trung Quốc Công phủ này!
"Ta nhớ rõ lúc nãy ngươi gọi Tống Anh là chủ nhân của ngươi đúng không? Chẳng lẽ... nàng chính là Đại tỷ tỷ Tống gia?!" Triệu Nguyệt Lôi ngạc nhiên nói.
Sắc mặt của Tống Hoan đại biến.
Là nàng! Đây mới là nàng!
Sao nàng ta lại ngu xuẩn nhận nhầm người như thế chứ?!
Không phải, nàng ta bị mê hoặc! Nhưng, nhưng bây giờ phải làm sao đây?
Đúng rồi, chỉ cần Tống Anh thật nói giúp nàng ta mấy câu...
Thế nhưng... nếu người này là Tống Anh...
Tống Hoan chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim đang gào thét, cảm thấy thể diện của mình bị người ta giẫm đạp dưới đất, cảm thấy danh tiếng tốt nhiều năm tích lũy của mình đã hoàn toàn không còn nữa!
Sao một kẻ nhà quê như nàng có thể... rực rỡ, rạng ngời như thế?
"Ngày ấy, khi chủ nhân của bọn ta đang ngủ trưa trong phòng thì vị muội muội này tới viện của bọn ta, nhất quyết muốn ta làm tỷ tỷ của nàng, thế là ta đành bất đắc dĩ nhận lời.
Hôm nay vốn định đi theo chủ nhân đến đây, nhưng nghĩ tới chuyện đã nhận lời với muội muội này nên phải tách khỏi chủ nhân, chia làm hai đường." Hoàng Diện cong môi cười.
Tống Anh tiến lên trước: "Đi theo muội muội ngươi chơi vui không?"
"Vui lắm, vui lắm! Chỗ này thật đông người, trước giờ rất hiếm thấy!" Hoàng Diện cười nói.
"Đại tỷ!? Sao ngươi có thể nói ta là muội muội của nàng ta được chứ!?" Tống Hoan cảm thấy thật nực cười, "Nếu ngươi đã biết ta ở đây thì tại sao không tới tìm ta sớm?"
Tống Anh nhìn nàng ta bằng ánh mắt kỳ lạ: "Cô nương nhận nhầm người rồi phải không? E rằng ngươi không thể gọi ta là Đại tỷ, ta không có muội muội ruột nào cả."