Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 798: Hại chết nhà chúng ta



Tống Hoan nheo mắt.

 

"Ngươi không phải là Tống Anh sao?" Triệu Nguyệt Lôi hỏi.

 

"Ta tên là Tống Anh... chẳng qua bây giờ đã không còn là thiên kim của Hầu phủ nữa rồi, cũng không đảm đương nổi vị trí thiên kim của Hầu phủ này.

Tuy cha nương ta là người ở thôn quê nhưng cũng xem ta như sinh mệnh.

Sao ta phải gọi người khác là cha chứ?" Tống Anh nói.

 

Gần đây, chuyện của Tống Anh lan truyền khắp nơi nên sau khi nàng nói như vậy, người khác lập tức hiểu rõ ý của nàng.

 

Người ta không thèm nhận Hầu phủ.

 

Ngược lại là Tống Hoan này vội vàng chạy tới, nhận một người không quen biết về làm tỷ tỷ.

 

"Tỷ tỷ đã quên tình nghĩa giữa chúng ta rồi sao? Cho dù phụ mẫu có đôi chỗ có lỗi với ngươi, nhưng dù sao thì hai bên vẫn là phụ tử, huyết thống còn ở đó.

Sao ngươi có thể tuyệt tình như thế chứ?" Tống Hoan nói xong thì lau nước mắt.

 

"Hơn nữa... chẳng lẽ ngươi cũng bị lời đồn này ảnh hưởng? Không nói đến chuyện bọn ta không hề ngược đãi ngươi, chỉ nói đến gương mặt này của ngươi... không hề có sẹo! Chẳng phải vẫn tốt sao?!" Tống Hoan bổ sung thêm một câu.

 

Bấy giờ, mọi người mới nhớ tới chuyện mặt của Tống Anh đáng lý ra phải bị huỷ dung.

 

"Ngươi là Tống Nhị cô nương đúng không?" Cố Minh Bảo mở miệng hỏi.

 

"Đúng vậy." Tống Hoan đè cơn giận xuống, gật đầu.

 

"Ta là Cố Minh Bảo." Nàng ấy tự báo gia môn trước rồi mới nói: "Chỉ vì bây giờ vết thương của Tống tỷ tỷ đã lành là có thể xem như nàng chưa từng bị hại sao? Trên đời này có rất nhiều kỳ trân dị thảo, tốn mất ba năm mới chữa khỏi được đã rất thiệt thòi rồi.

Nếu không phải Tống tỷ tỷ giỏi giang, biết buôn bán, biết kiếm tiền thì lấy đâu ra tiền để mua thuốc mỡ, làm sao bây giờ có thể lành lặn, hoàn chỉnh đứng ở đây?" 

"Nàng nói mình bị thương thì thật sự bị thương sao?! Quá oan cho Hầu phủ bọn ta!" Lúc này, Tống Hoan đã hoàn toàn tức giận, bộc lộ sự tàn nhẫn ra ngoài, không màng đến điều gì khác.

 

Trước giờ nàng ta luôn dịu dàng, lấy nhu thắng cương, nhưng bây giờ là lần đầu tiên nàng ta không thể bình tĩnh lại được.

 

"Chuyện này rõ ràng là do Hầu phủ các ngươi truyền ra ngoài, cũng là sự thật mà người nhà các ngươi thừa nhận đúng không?" Cố Minh Bảo thản nhiên nói.

 

Tống Hoan quay lại nhìn chằm chằm Trịnh thị.

 

"Tẩu tẩu muốn hại chết nhà chúng ta sao!?" Nói xong, Tống Hoan thở hồng hộc, lập tức trút giận lên người Trịnh thị rồi phất tay áo bỏ đi.

 

Trịnh thị bị mắng, cảm thấy vô cùng ấm ức, cũng lập tức xấu hổ và giận dữ rời đi, chẳng qua là đi đến nương gia!

Còn những người ở lại, đương nhiên phải tiến lên an ủi một phen.

 

Rất nhiều người tò mò về chuyện của Diên Bình Hầu phủ, giờ phút này đều muốn hỏi xem vị Tống tỷ tỷ này đã sống thế nào sau khi rời khỏi Diên Bình Hầu phủ.

 

"Xà phòng?" Triệu Nguyệt Lôi hơi ngạc nhiên, "Ta biết thứ này.

Khoảng thời gian trước, kinh thành bọn ta cũng có bán.

Giá cả vừa rẻ lại vừa hữu dụng, lưu hương cũng khá lâu."

"Triệu tỷ tỷ từng dùng rồi sao?" Cố Minh Bảo tò mò.

 

"Lúc ấy mua hai bánh để rửa tay, bây giờ cũng sắp dùng hết rồi.

Ta còn đang lo lắng sau khi dùng hết sẽ không mua được nữa, không ngờ Tống tỷ tỷ đã tới kinh thành.

Nếu như vậy thì không bao lâu nữa, thứ này có thể sẵn bán cho toàn bộ bá tánh trong kinh thành chúng ta rồi đúng không?" Thật ra Triệu Nguyệt Lôi nói chuyện vô cùng dễ nghe.

 

Tống Anh đã đủ tiền để tiêu xài, nhưng làm gì có ai chê tiền nhiều đâu chứ?

Hơn nữa, nàng không dẫn theo Đại Hoàng đến Hầu phủ chính là để Đại Hoàng quan sát xem chỗ nào thích hợp để bán xà phòng trong kinh thành này.

 

"Còn phải đợi thêm một thời gian nữa, không gấp." Tống Anh cười cười.

 

"Hình như Tống tỷ tỷ không giống trước đây lắm.

Trước đây ta cũng từng gặp ngươi rồi.

Khi đó, ngươi không nói chuyện mấy, gần như đều bị Tống Hoan nắm mũi dắt đi." Triệu Nguyệt Lôi nói thẳng ra.

 

"Lúc ấy còn nhỏ, nơi đây lại có nhiều điều xa lạ, khó tránh ngại ngùng một chút." Tống Anh nói.

 

Triệu Nguyệt Lôi cười cười, Tống Anh khi đó có chỗ nào ngại ngùng đâu, rõ ràng là nhát gan.

 

Nhưng chưa chắc Tống Anh đã muốn nhắc tới chuyện trước đây nên nàng ấy không tiếp tục hỏi lại nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.