Cố Minh Bảo mặt dày nói chuyện phiếm với các tiểu tức phụ nhi.
Trong lúc này, có người nhìn Cố Minh Bảo thì không khỏi nhớ tới Hoắc Vương gia.
"Gần đây luôn nghe nói Hoắc Vương gia đã có thê tử nhưng lâu như vậy rồi mà vẫn chưa được gặp người này, cũng không biết là thần thánh phương nào."
"Ta nghe nói người này quen biết Hoắc Vương gia khi hắn mười mấy tuổi, không có thân phận gì nên Hoắc Vương gia không muốn đưa nàng ra ngoài gặp người khác."
"Sao ta lại nghe nói đây là người mà tổ tiên Hoắc gia lúc sinh thời đã định hôn từ bé?"
"Định hôn từ bé? Trước đây chưa từng nghe nói..."
"Cố tiểu thư, ngươi có biết người kia là ai không?"
Mọi người nhất trí quay sang nhìn Cố Minh Bảo, Cố Minh Bảo rất ngượng ngùng: "Ta cũng không biết."
"Ngay cả ngươi cũng không biết sao?" Triệu Nguyệt Lôi thở dài, sau đó cảm thấy lời này của mình không ổn lắm nên lập tức giải thích: "Cố tiểu thư, ngươi đừng để ý.
Chẳng qua là Quốc Công gia biết được nhiều chuyện nên bọn ta mới nghĩ rằng ngươi nghe được một vài chuyện ở nhà."
Cố Minh Bảo xấu hổ cười cười.
Còn Tống Anh lúc này thì hơi ngơ ngác.
Nếu nàng đoán không sai thì vị thê tử đó chính là nàng?
Tống Anh chột dạ sờ mũi.
Nhớ năm đó... Một cước đạp sai!
Hoắc Triệu Uyên đã nói với bên ngoài như vậy, với tình cảm trước đây giữa hai người thì nàng cũng không tiện đá người ta đi ngay lập tức, chuyện này khó làm lắm.
Nhưng may mà Hoắc Triệu Uyên không nói rõ với bên ngoài, cho dù có nói thì cũng chỉ là một cái tên, không phải là vấn đề lớn.
Nghĩ như vậy, Tống Anh vô cùng thản nhiên tươi cười với mọi người.
"Hoắc Vương gia chính là một nhân vật vô cùng anh dũng." Tống Anh nghiêm túc tán dương.
"Đúng rồi, chẳng phải trước đây Tống tỷ tỷ sống ở thành Dung sao? Đã từng gặp Hoắc Vương gia lần nào chưa?" Cố Minh Bảo tò mò hỏi.
"Gặp rồi." Tống Anh gật đầu.
"Vậy Hoắc Vương gia có đáng sợ lắm không? Trước đây ta nghe nói hắn... tính cách thô bạo, lạnh lùng tàn nhẫn, cũng không thích kết giao với người khác..." Cố Minh Bảo nói.
"Không có đâu, là một người cực kỳ chính trực, khoan dung với bá tánh, là một quan phụ mẫu tốt.
Tính cách thì cũng được." Tống Anh gật đầu.
Dù sao cũng là người đã giúp nàng rất nhiều lần, làm trái lương tâm mà nói bậy về người ta thì Tống Anh không làm được.
Hơn nữa, xét về tính cách, Hoắc Triệu Uyên thật sự không tệ.
"Tốt như vậy sao?" Triệu Nguyệt Lôi cảm thấy hơi khó tin, "Nhưng hắn đã từng giết không ít người đấy.
Nếu không phải có quân công thì vụ án của Hoắc gia đã không được lật lại dễ dàng như vậy."
"Nếu năm đó hắn là tướng quân thì chẳng phải nên giết người sao?" Tống Anh cười tủm tỉm nói.
Giết người có gì sai? Nàng không thích nghe lời này.
Triệu Nguyệt Lôi sửng sốt: "Cũng phải."
Bây giờ người ta đã trao trả binh quyền, làm một Vương gia nhàn rỗi, chưa từng nghe nói tới chuyện giết người rùng rợn gì cả.
"Tống tỷ tỷ có vẻ rất tôn trọng Hoắc Vương gia nhỉ?" Triệu Nguyệt Lôi thuận miệng nói.
Khóe miệng của Tống Anh cong lên: "Đương nhiên rồi, hắn cũng đảm đương nổi mà."
Nếu là người khác thì nàng lười che chở đến mức như thế, nhưng ân tình của Hoắc Triệu Uyên quá lớn, ngay cả cách tu luyện bây giờ cũng do người ta đưa cho, thật sự không thể mặc kệ lương tâm mà làm chuyện xấu được.
Trong lúc đó, Tống Hoan ở bên ngoài đã hầm hừ rời đi rồi.
Trịnh thị lập tức dẫn nữ nhi quay về nương gia, tức giận chạy đi khóc lóc, kể lể với người của nương gia một phen.
Trong suốt mấy năm gả qua đó, nàng ấy vẫn luôn bị đối xử lạnh nhạt, trong lòng vốn đã có oán hận.
Người của Trịnh gia cũng không phải kiểu người trách móc nữ nhi nặng nề, bây giờ nghe thấy những chuyện thối nát này thì cũng sinh lòng bất mãn, muốn để nữ nhi hòa li.
Triều Đại Định không quá hà khắc đối với hôn nhân của nữ tử, đã từng có không ít người hòa li.
Đương nhiên, không có nhiều nhà quyền quý quyết định hòa li, nhưng ai bảo Trịnh gia này không giống với những nhà bình thường khác chứ?!