Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 802: Bổ đầu ra thành cái gáo



Đại Hoàng chọn được hai cửa hàng, một lớn một nhỏ, vị trí đều không tệ.

 

Đã có kinh nghiệm sau khi mở hai, ba cửa hàng xà phòng, cứ giao cho Đại Hoàng xử lý là được, còn cửa hàng kia, Tống Anh định dùng để bán những thứ khác.

 

Chẳng hạn như áo lót lông dê, vớ lông dê, bao tay lông dê, thậm chí thảm lông dê và các loại đồ giữ ấm khác.

 

Cửa hàng không quan trọng, quan trọng vẫn là đất.

 

Kinh thành rộng lớn lại vô cùng bao dung, thương nhân các nơi đều sẽ tập trung đến đây.

Vì vậy, Tống Anh không cần phải phái yêu quái đi mua dê con mà có thể tìm được ở bản địa.

Thật ra, lông dê đã được sử dụng từ lâu, nhưng đa phần chỉ dùng để làm chăn lông dê, bán cũng khá ổn.

 

Tống Anh chỉ muốn mở rộng thêm những cách dùng khác.

 

Muốn có đủ lông dê thì vẫn phải tự nuôi.

Nếu có thể nuôi ra một con dê tinh thì không chừng con dê này có thể cho lông liên tục.

 

Nghĩ như vậy, trong lòng Tống Anh hơi kích động.

 

Đến khi tới cửa hàng, Tống Anh quan sát hết một lượt rồi tỏ ra rất hài lòng: "Còn phải mua đất, trồng ít cỏ để nuôi súc vật.

Ngoài ra phải đến chợ xem thử, mua mấy con giống về nuôi, loại cho lông, cho sữa, cho thịt đều nuôi hết... Cửa hàng này cũng không dùng được ngay, bây giờ dùng làm xưởng sản xuất xà phòng tạm thời, chờ đến khi có thôn trang chăn nuôi rồi lại tính tiếp."

Đại Hoàng nghiêm túc lắng nghe.

 

"Chủ nhân, chúng ta có mở một cái Vạn Linh Viên ở kinh thành này không?" Đại Hoàng hỏi.

 

Tống Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Không cần.

Bạc kiếm nhiều quá cũng tiêu không hết.

Hơn nữa, Vạn Linh Viên thì quá gây chú ý, có một cái là đủ rồi."

"..." Đại Hoàng cười gượng một tiếng.

 

Chủ nhân thật sự cảm thấy kiếm được quá nhiều bạc sao? Mấy ngày nay khi nó lấy tiền đi mua cửa hàng, chủ nhân liên tục than nghèo.

Dáng vẻ keo kiệt đó không hề trông giống như có tiền.



Điều Tống Anh lo lắng nhất khi mở một Vạn Linh Viên lớn như vậy ở kinh thành chính là phải đầu tư quá nhiều.

Vả lại, rất khó tìm được một mảnh đất hoang rộng lớn như vậy ở ngoại ô kinh thành.

Nếu mua thôn trang thì đa phần bên trong đều là ruộng nước và ruộng cạn, không dễ xử lý.

 

Nhưng nếu mua đất ở chỗ xa một chút thì sẽ mất rất nhiều thời gian để đi tới đó, làm ảnh hưởng tới tâm trạng ngắm cảnh của người ta.

 

Hơn nữa, Hoắc Triệu Uyên biết rõ nàng nuôi yêu quái mà vẫn có thể che chở mấy phần chính là vì núi cao, hoàng đế xa.

 

Bây giờ đã tới dưới chân hoàng thành, nếu nàng còn càn rỡ như thế thì rất dễ xảy ra chuyện.

 

Mua đất chăn thả động vật thì khác, đại đa số các thôn trang đều có ruộng nước và ruộng cạn, cỏ nuôi súc vật cũng dễ sinh trưởng, tương đối dễ xử lý, bớt đi rất nhiều phiền phức.

 

Hai người đang trò chuyện thì bên ngoài cửa hàng đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

 

Tống Anh theo bản năng đi ra cửa nhìn.

 

Nhưng vừa bước một chân ra khỏi cửa thì một con dao phay đã bay thẳng tới trước mặt nàng!

Đại Hoàng hoảng sợ, những người đang tụ tập trước cửa hàng đều hoàn toàn ngây dại.

May mà Tống Anh phản ứng nhanh, lập tức nghiêng người tránh đi, nhưng dù vậy thì vẫn đứt một mớ tóc rơi xuống đất.

 

"..." Tống Anh nhìn con dao phay bay vào trong cửa hàng của nàng rồi quay sang nhìn người lúc nãy cầm dao phay đứng đối diện...

Phụ nhân kia trợn trừng mắt, nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ tới mức ngây ra như phỗng, vội vàng nói: "Vị phu nhân này, xin, xin lỗi.

Ta, ta đang cãi nhau với phu quân nhà ta, không, không hề định cầm dao chém ngươi đâu, là con dao này không cẩn thận bay đi..."

Nói xong lại quay sang mắng nam nhân kia tiếp: "Đều do tên ma quỷ nhà ngươi! Nếu ngươi không đến nhà thổ thì ta sẽ thế này sao?! Bây giờ thì hay rồi, suýt nữa thì chém trúng người ta! Ta liều mạng với ngươi!"

Dứt lời, lập tức đưa tay lên cào cấu mặt nam nhân.

 

Nam nhân kia bị đánh túi bụi đành phải ôm đầu ngồi xổm xuống đất, trông vô cùng chật vật.

 

Còn mí mắt của Tống Anh lúc này cũng giật giật.

 

Vận may của nàng tệ như vậy sao?! Người khác không cẩn thận ném dao phay cũng có thể đập trúng vào đầu nàng? May mà lúc nãy tránh nhanh, nếu chậm hơn một chút xíu thì nàng đã bị người bổ đầu ra thành cái gáo rồi!? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.