Tuy nhiên, Tống Anh không rõ vì sao vị thần tiên này lại nhìn chằm chằm Cố Minh Bảo.
"Mắt nhìn người của Thương Vi thần quân không có vấn đề gì đấy chứ? Tống thị kém xa Cố tiểu thư mà? Tuổi thì lớn, tính cách lại còn hung dữ.
Cố tiểu thư tốt biết bao nhiêu? Yếu đuối không xương, mảnh mai yểu điệu..." Vị thần tiên kia còn chống cằm đánh giá.
Tống Anh mấp máy môi.
Không được rồi, nàng rất muốn đánh người.
Nhưng nàng phải nhịn xuống.
"Hoắc đại nhân, ngài nói xem có phải sấm sét ban nãy muốn đánh chết ta không? Lúc nãy ta cứ có cảm giác hình như chúng muốn đánh xuống đầu ta vậy." Tống Anh tức giận hỏi.
Vị thần tiên kia nghe vậy thì sắc mặt thay đổi: "Không phải chứ? Có thể đoán ra được chuyện này sao? Không ngờ nàng còn rất thông minh, chẳng trách lại là biến số."
Nàng là biến số ư?
Tống Anh hừ một tiếng.
"Thời tiết thỉnh thoảng biến đổi cũng là bình thường, ngươi đừng suy nghĩ lung tung." Hoắc Triệu Uyên an ủi, "Hai người các ngươi định đi dâng hương sao? Ta đích thân hộ tống các ngươi đi."
"Ngươi là Hoắc đại nhân!?" Cố Minh Bảo chậm chạp mở miệng, khiếp sợ nói.
Hoắc Triệu Uyên sửng sốt, lúc này mới chú ý tới Cố Minh Bảo, vừa nhìn đã khiến hắn giật mình.
Sao lại quen thuộc như vậy?!
Hắn ngây người nhìn một lát, còn vị thần tiên kia lại cong môi cười: "Nhất định có thể nhìn vừa mắt.
Tuy rằng bầy sói kia vô dụng, hắn chưa kịp tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng trước đây đã mơ thấy nên chắc hẳn vẫn có chút tác dụng..."
Lúc này, Tống Anh đã hoàn toàn hiểu rõ.
Hoắc Triệu Uyên thật sự là thần tiên chuyển thế, người ta chuyển thế còn được tặng kèm nửa kia.
Dù sao thì nửa kia cũng không phải nàng mà là Cố Minh Bảo!
Nghĩ kỹ lại thì nếu không có nàng, Hoắc Triệu Uyên quả thực có thể có một đoạn nhân duyên với Cố Minh Bảo.
Nhưng vì sao lại là Cố Minh Bảo? Chẳng lẽ bởi vì sức khỏe của Cố Minh Bảo không tốt, định sẵn sẽ chết sớm, có thể góp một viên gạch vào việc lịch kiếp của Hoắc Triệu Uyên?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tống Anh rất khó chịu.
Mấy vị thần tiên này đúng là có bệnh!
"Ngươi đang nhìn gì đấy?" Tống Anh cau mày.
Mí mắt của Hoắc Triệu Uyên giật giật: "Chẳng qua cảm thấy Cố tiểu thư hơi quen mắt mà thôi."
"Đương nhiên là quen mắt rồi.
Nằm mơ thấy đúng không? Ha, đúng là nam nhân, chỉ toàn ăn nói vớ vẩn." Tống Anh trợn trắng mắt.
Vị thần tiên kia nghe thấy vậy thì sắc mặt thay đổi: "Chuyện này nhất định là trùng hợp..."
Hoắc Triệu Uyên thấy nàng giận dỗi thì cảm thấy bản thân rất vô tội, nhưng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nàng, trong lòng hắn lại hơi vui vẻ: "Là ta đường đột rồi."
"Vậy đi thôi?" Tống Anh hừ một tiếng.
Cố Minh Bảo hơi ngơ ngác, lúc này, để có thể thuận tiện "tám chuyện" mà cố ý ngồi xe lừa với Tống Anh, lòng hiếu kỳ bùng nổ, hai mắt lấp lánh: "Đây là Hoắc đại nhân sao? Quả thực không giống những gì ta nghĩ lắm.
Ta còn tưởng rằng là người râu ria bờm xờm, cơ thể vạm vỡ đầy vết sẹo chứ.
Không ngờ diện mạo... cũng rất được."
"Đúng là không tệ." Tống Anh gật đầu, "Chẳng lẽ ngươi có hảo cảm với hắn?"
Nàng hỏi quá thẳng thừng, Cố Minh Bảo nghe xong thì lập tức đỏ mặt: "Không có! Tống tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi đã quên rằng hắn có thê tử rồi sao! Nghe nói bọn họ đã thành hôn trong lúc hắn chưa có thân phận cao quý, chắc hẳn tình cảm của hai người rất sâu đậm."
Cố Minh Bảo là người hiểu lý lẽ, không thể làm ra những chuyện như cướp phu quân của người khác.
"Vả lại, nếu ta đã biết hắn có thê tử thì sao có thể sinh ra tâm tư khác được chứ? Chẳng qua là cảm thấy người này rất khác với những gì mà người khác nói nên mới hơi đồng cảm cho hắn mà thôi." Cố Minh Bảo giải thích.
Chuyện tình cảm, Tống Anh khó mà nói được.
Nàng cũng không thể tùy tiện nói cho Cố Minh Bảo biết rằng nàng chính là vị thê tử kia, nhưng trên thực tế lại không có một chút quan hệ nào với Hoắc Triệu Uyên.
Nếu nói ra lời này thì chính là xem lòng tốt của Hoắc Triệu Uyên thành lòng lang dạ thú, giống như nàng cố ý muốn làm người bình thường, chẳng khác nào làm nhục người ta.