Sau khi nói xong, Hoắc Triệu Uyên bỏ đi, trong lòng cũng cảm thấy rất nghiêm trọng.
Mọi chuyện xảy ra hôm nay đều quái dị.
Vị thần tiên kia bay đi, bay tới bên cạnh Tống Anh, nhìn thấy Cố Minh Bảo đang thành kính quỳ lạy.
Lúc này, một tiên quân khác cũng xuất hiện.
"Sao rồi? Ta đã sửa lại tinh bàn, bây giờ hẳn là Tống Anh đã..." Vị tiên quân kia nói được một nửa thì nhìn thấy Tống Anh đang đứng sừng sững ở đấy: "Không đúng! Ta đã sửa lại tinh bàn, hôm nay nàng sẽ gặp phải ba kiếp nạn, cho dù là thần tiên chuyển thế thì cũng không thể nào tránh được!"
"Ngươi chắc chắn không?!" Linh Phong hơi hoảng hốt.
"Đương nhiên rồi.
Tính toán theo tinh bàn, cho dù bây giờ người này không bị chém chết hay đánh chết thì cũng nên bị sói ăn thịt..." Nguyên Sơn tiên quân thật sự ấm ức.
Hắn thật sự đã làm việc rất nghiêm túc, sao lại không có hiệu quả?
Tống Anh nghe thấy những lời này thì ánh mắt trở nên u ám.
Chẳng trách mọi chuyện hôm nay đều hết sức quỷ dị.
Đúng là ác độc.
Vì muốn nàng nhường lại vị trí chính thê, thậm chí bọn họ còn muốn gi.ết ch.ết nàng?
"Minh Bảo, ngươi nói xem có phải thần tiên đều nên giúp đời, cứu người không?" Tống Anh bất chợt hỏi một câu.
"Đúng vậy." Cố Minh Bảo gật đầu.
"Vậy vì sao lại có thần tiên đi làm chuyện xấu chứ?" Tống Anh hỏi tiếp.
"Có chuyện đó sao? Tỷ tỷ à, ngươi chưa từng gặp thần tiên, làm sao biết có thần tiên đi làm chuyện xấu chứ? Đừng nói là ngươi bị những chuyện hôm nay dọa sợ rồi đấy nhé?" Cố Minh Bảo cười cười, "Nhưng đúng là ta cũng hơi mệt.
Bây giờ trong đầu ta toàn là tình huống nguy hiểm lúc nãy, nửa bước cũng không muốn đi.
Lỡ như lại té ngã thì phải làm sao?"
Hai vị thần tiên kia đang ngơ ngác nhìn Tống Anh, sợ nàng sẽ nói ra lời kinh hãi thế tục nào đó.
"Nếu đã như vậy thì nhờ hòa thượng sắp xếp một viện tử để nghỉ lại qua đêm đi.
Bây giờ cũng đã muộn rồi, quay về quả thực không ổn thỏa lắm." Tống Anh nói.
Cố Minh Bảo lập tức gật đầu.
Nàng ấy thề rằng sau này sẽ không bao giờ vì một giấc mộng vớ vẩn mà chạy đi dâng hương nữa!
Đó nào phải mộng đẹp báo tin nàng ấy tìm được lang quân như ý chứ? Rõ ràng là dấu hiệu của tai hoạ!
"Nguyên Sơn, không phải lúc nãy nàng nói tới chúng ta đấy chứ?" Linh Phong hơi căng thẳng.
"Không thể nào! Nàng là một người phàm, chẳng lẽ còn có bản lĩnh thông thiên hay sao?!" Nguyên Sơn tiên quân lập tức lắc đầu, "Có lẽ là đột nhiên ngộ ra điều gì đó.
Dù sao thì nơi đây cũng là chùa miếu, bên trong thờ thần la phương tây, cũng dễ hiểu thôi."
"Cũng phải." Linh Phong tiên quân thở dài.
Nói thì nói như vậy, nhưng hai vị tiên quân vẫn không yên tâm lắm nên tiếp tục đi theo bọn họ đến sương phòng.
Lúc Tống Anh về phòng, bọn họ thậm chí còn đi theo nàng, muốn quan sát kỹ càng xem người được gọi là biến số này là người như thế nào.
Tống Anh ngồi trên ghế, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm tay mình.
Nàng không muốn để hai tên này tiếp tục tính kế nàng và Cố Minh Bảo.
Tuy rằng năng lực của nàng có thể nhằm vào yêu quái, nhưng không biết có thể đối phó được thần tiên hay không.
Nhưng cũng phải thử một lần đúng không?
Vậy lỡ như không được thì sao? Nếu để lộ bản thân, e rằng còn liên lụy đến không ít yêu quái khác.
Tống Anh hơi rối rắm, nhưng giờ khắc này, nàng cảm thấy bản thân không nên thế này, không thể bất lực như thế.
"Thật ra thì Tống thị cũng rất dễ nhìn, đáng tiếc đã định sẵn là vô duyên.
Cho dù có thể thoát được ba kiếp nạn của hôm nay thì bốn mươi chín ngày sau vẫn có thể thay đổi tinh bàn một lần nữa.
Đến lúc đó, nàng vẫn phải chết thảm thôi."
"Cũng không còn cách nào khác, chúng ta là vì đại sự mà.
Dù sao thì nàng vẫn còn đầu thai một lần nữa, đến lúc đó, chúng ta chọn cho nàng một gia đình tốt, có thể giàu có cả đời là được rồi."
"Đúng vậy.
Ta thấy số mệnh của Tống Anh này rất gian khổ, còn không bằng tính toán cho kiếp sau." Linh Phong tiên quân nói thêm.
Tống Anh đột nhiên cười một tiếng: "Nhưng nếu là kiếp sau thì người đó vẫn là ta sao?"