Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 812: Liên lụy



Hai vị thần tiên này đều ngậm chặt miệng, không hề nói thêm.

 

"Sao không nói nữa?" Tống Anh cười tủm tỉm hỏi.

 

"Đây là chuyện của Thần giới, mặc dù ngươi là Yêu Vương thì cũng không có tư cách hỏi đến.

Huống chi..." Linh Phong tiên quân nhìn Tống Anh đầy châm chọc, "Bây giờ cô nương chỉ là con người, trên người cũng không có yêu linh, cùng lắm là có chút tu vi và năng lực mà thôi, đừng lo nghĩ nhiều như vậy thì hơn."

Đây cũng là điều mà hắn thấy kỳ lạ.

 

Cô nương này thật sự không giống yêu quái lắm, nếu không phải hôm nay bị bắt, e rằng bọn họ cũng không phát hiện ra điểm khác thường ở người này.

 

Tống Anh thở dài.

 

"Không nói thì thôi.

Dù sao vẫn còn có rất nhiều thời gian, sau này ta nghe tiếp cũng được." Tống Anh thật sự cảm thấy không sao cả.

 

Không được nàng cho phép, hai vị thần tiên này không thể trốn thoát được.

 

Hơn nữa, bọn họ không thể liên hệ với bên ngoài, nàng vẫn có thể sinh hoạt như mọi ngày, kiếm tiền, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp.

 

Đáng tiếc...

Hình như nàng không thể thành tiên được?

Nghĩ như vậy, Tống Anh cảm thấy bản thân mình vẫn phải chịu không ít đả kích.

 

Tâm trạng của Tống Anh sa sút đôi chút, nàng từ trong không gian đi ra ngoài.

 

Giờ phút này, hai vị thần tiên ở trong không gian thấy Tống Anh đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa cũng hoảng sợ.

 

"Rốt cuộc đây là chỗ nào? Không phải bây giờ nàng chỉ là người phàm thôi sao? Sao có thể đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa chứ?" Nguyên Sơn cảm thấy rất khó tin.

 

Ánh mắt của Linh Phong xoay chuyển khắp nơi: "Chỗ này không đúng..."

"Không đúng chỗ nào?" Nguyên Sơn cau mày.

 

"Ngươi nhìn lên trời đi, ánh trăng kia rất quỷ dị.

 

Chỗ này chắc chắn không phải là nhân gian." Trong lòng Linh Phong chùng xuống, "Hơn nữa, khí tức ở đây cũng không đúng, linh khí rất mạnh nhưng lại không thích hợp cho Thần tộc chúng ta tu luyện.

 

Nơi đây giống như... địa bàn của Yêu tộc."

"Không phải Yêu giới đã vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ rồi sao?!" Nguyên Sơn giống như bị sét đánh ngang tai.

 

"Ta cũng không biết tại sao lại thế này.

Ngươi có nhìn thấy cái bình đổ nước xuống dòng suối không? Ta cứ có cảm giác mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi..." Linh Phong cố gắng lục lại trí nhớ của mình nhưng có làm thế nào cũng không nhớ nổi.

 

Nguyên Sơn ở bên cạnh thì chỉ biết lo lắng suông.

 

Lúc này, bên trong vườn thuốc của không gian có mấy cái cây đang rung rinh đắc ý.

 

...

Không có thần tiên tác oai tác quái, không khí bên ngoài cũng trong lành hơn hẳn.

 

Tống Anh ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm hôm sau khi thức dậy, nàng cảm thấy dường như vận rủi trên người mình đã hoàn toàn biến mất.

 

Có điều, nàng nghĩ bản thân mình vốn là "chim", không chừng sẽ thích ăn sâu, nên mới sáng sớm, nàng đã đi dạo trong cánh rừng gần chùa.

 

Đáng tiếc, tuy nhìn thấy không ít sâu nhưng không hề có con sâu nào trông có vẻ khiến người ta muốn ăn cả.

 

Sau khi đấu tranh tâm lý một phen, Tống Anh quyết định từ bỏ.

 

Sâu gì đó, tuy rằng trắng trẻo mập mạp rất đáng yêu, nhưng nếu muốn ăn thì thật sự hơi khó cho vào miệng.



Có lẽ, nàng không giống những con chim khác.

 

Dù sao cũng là Yêu Vương, đương nhiên là đã tiến hóa rồi.

 

Cảnh trí trong chùa không tệ, nhưng lại chẳng có mấy chỗ có thể vui chơi.

Nàng không có hứng thú với việc ăn chay niệm Phật, còn Cố Minh Bảo trông ngoan ngoãn nhưng cũng không khác gì nàng.

Mấy canh giờ đầu, nàng ấy vẫn còn ra vẻ bình tĩnh, nhưng sau khi ở đây một buổi sáng thì cũng hơi mệt mỏi.

 

"Sùng Minh Điện cháy rồi!" Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì bên trong chùa đột nhiên ồn ào.

 

"Cháy?" Cố Minh Bảo hoảng sợ, "Tống tỷ tỷ, hai chúng ta sẽ không xui xẻo đến vậy chứ? Còn liên lụy đến ngôi chùa này nữa sao?!"

"Chắc chắn không phải do chúng ta!" Tống Anh quả quyết.

 

Buồn cười, hai vị thần tiên kia đã bị nàng thu phục, sao có thể vẫn là tại nàng được chứ!?

Nhưng Tống Anh vừa dứt lời thì đột nhiên có mấy người trèo tường nhảy vào trong sân.

 

Mấy người này mặc áo tràng của hòa thượng nhưng dáng vẻ vô cùng hùng hổ, ánh mắt đầy sát khí, rất hiển nhiên là chỉ đóng giả thành hòa thượng mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.