Tống Anh nói xong cũng cảm thấy bản thân thật sự là thiên tài.
Là một người ngoài từ nơi khác tới, nàng hoàn toàn không biết gì về mấy tên côn đồ và các thế lực hắc ám ở đây.
Tuy nhiên, Tống Hầu gia thì khác.
Cho dù hắn ta không biết thì thuộc hạ của hắn ta cũng sẽ biết rõ.
Tóm lại, để Tống Hầu gia đi làm, nhất định có thể tìm được dấu vết để lại.
Cố Minh Bảo cảm thấy dáng vẻ của Tống Anh bây giờ dường như hơi gian tà, nhưng nàng ấy lại không dám hỏi vì sao Tống Hầu gia lại đồng ý làm việc thay nàng.
Thế là nàng ấy dứt khoát làm một tiểu cô nương vui vẻ, giả ngốc là được rồi.
Không bao lâu sau, trưởng lão trong chùa dẫn các tiểu hòa thượng đến đây, sau khi A Di Đà Phật để chào hỏi thì đưa mười mấy người này đi.
Sau khi biết bọn họ chính là hung thủ phóng hỏa, những người nhà Phật này cũng không nhịn được mà tức giận.
Tống Hoan còn đang ở nhà chờ tin tức.
Chờ đến cuối cùng lại phát hiện Tống Anh bình an vô sự từ chùa quay về.
Không chỉ như thế, bên ngoài còn có lời đồn rằng bọn trộm có ý đồ giết hại tôn nữ của Trung Quốc Công đã bị nhốt vào nhà giam, chờ xử tử.
Tống Hoan căng thẳng nghiến chặt răng.
Còn bên kia, Diên Bình Hầu phủ mới yên ổn được mấy ngày lại đột nhiên bắt đầu gặp chuyện, nhất là phòng ngủ của Tống Hầu gia.
Tối nào trên mái nhà cũng có tiếng động, quạ đen thường xuyên bay tới, che kín cả bầu trời.
May mà Diên Bình Hầu phủ đủ rộng nên không bị người ngoài phát hiện ra tình huống này, nếu không thì chỉ riêng chuyện trời sinh dị tượng đã khiến hắn ta không thể sống tốt được nữa rồi.
Cũng đã có chút kinh nghiệm, khi chuyện này vừa xảy ra, Tống Hầu gia lập tức phái người chuẩn bị xe, đi tới nhà Tống Anh.
Nhìn tòa nhà lớn đầy khí thế, Tống Hầu gia chỉ cảm thấy trong lòng mình bị một tảng đá lớn đè nặng.
Nữ nhi mà mình vứt bỏ lại có tiền đồ rộng lớn như thế, trong lòng hắn ta không khó chịu mới là lạ.
Tống Hầu gia tới đây, người tiếp đãi đương nhiên là Tống Tuân.
"Bản hầu có chuyện muốn gặp Tống Anh." Tống Hầu nói thẳng.
Hắn ta kiêng kị Tống Anh, nhưng vẫn không hề xem trọng Tống Tuân như trước.
Trong mắt hắn ta, tiểu tử này chẳng qua chỉ có chút may mắn, lại có cái danh muội phu của Hoắc Vương gia làm chỗ dựa mà thôi.
Nếu không phải như thế thì hắn còn lâu mới dám bất kính với hắn ta.
"Muội muội ta bận lắm, lịch trình đã được sắp xếp kín kẽ, không có thời gian rảnh để gặp ngài.
Nếu ngài có chuyện quan trọng muốn gặp nàng thì cứ viết một bức thư để lại đây, sau đó, ta sẽ nói với muội muội một tiếng để nàng cho ngài chút thời gian.
Tuy nhiên, ngày mai hay ngày mốt, hay mười ngày, nửa tháng nữa mới gặp thì phải xem tâm trạng của muội muội ta." Tống Tuân cũng không hề khách khí.
Nghe thấy lời này, Tống Hầu gia tức giận đến mức khóe miệng giật giật.
Mười ngày, nửa tháng?! Hắn ta làm sao chịu đựng lâu như vậy được!
Cả đêm hôm qua không ngủ được, dường như có chuột chạy trên nóc nhà, ngay cả ngói lợp mái cũng bị mất mấy miếng!
Tống Hầu gia nghiến răng nói: "Tống Tuân, nếu ngươi thi đậu thì cũng phải làm quan.
Ngươi có Hoắc đại nhân làm chỗ dựa, sau này tất nhiên sẽ ở lại kinh thành.
Đến lúc đó, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy, làm khó dễ nhau thì có ích lợi gì!?"
Nét mặt mềm mỏng của Tống Hầu gia lộ ra nụ cười châm chọc.
"Ngài nói ta là cáo mượn oai hùm, nhưng chẳng phải ngài vẫn phải sợ sao?" Tống Tuân châm chọc một câu, "Ngài yên tâm, muội muội chẳng qua chỉ quấy nhiễu cuộc sống của nhà ngài một chút mà thôi, sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng đâu.
Chuyện quá đáng sẽ do ta làm."
Hắn và Tống Anh đã nói rồi, hắn cũng muốn báo mối thù của muội muội.
Tước vị của Diên Bình Hầu phủ cũng không quá lợi hại, chờ sau này hắn leo được lên trên thì nhất định sẽ có cơ hội khiến Diên Bình hầu bị điều tra tận gốc rễ!
Nếu hắn ta thật sự trong sạch thì có thể thoát được một kiếp, nhưng nếu Tống Hầu gia từng làm ra chuyện xấu xa nào đó thì hắn sẽ khiến hắn ta phải trả giá thật đắt!