Phu gia của Tống Hoan không nói hai lời, lập tức viết giấy bỏ vợ rồi đuổi người ra khỏi nhà.
Trượng phu của Tống Hoan cũng không nhiều lời, thậm chí còn không dám tin nữ nhân mà mình tôn trọng lại ác độc như thế.
Tống Hầu gia đích thân tới đón Tống Hoan đi, nhưng không đưa về Hầu phủ mà là đưa thẳng đến am ni cô ở ngoại ô kinh thành.
Làm như thế thì dù sao cũng có thể đổi lấy được cái danh đại nghĩa diệt thân.
Tống Hoan phát hiện đường đi không đúng thì lập tức làm ầm ĩ.
"Cha! Người không đưa con về nhà đúng không!? Người muốn đưa con đi đâu?! Con phải về nhà!"
"Cha, có phải người không còn thương con nữa rồi không? Rõ ràng người thương Hoan Nhi nhất, vì sao Tống Anh vừa quay về thì người lại thay đổi! Con hận người!"
"Con sai rồi! Cha ơi, con sai rồi! Con không dám nữa! Người cho con về nhà được không?"
Tống Hoan kêu gào, khóc lóc.
Âm thanh đó khiến người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.
Không phải Tống Hầu gia không đau lòng, đây chính là đứa con mà hắn ta nuôi dưỡng như đích trưởng nữ, từ nhỏ đã kỳ vọng nhiều điều.
"Hoan Nhi, chờ sau này mọi chuyện lắng xuống, vi phụ sẽ đón con về." Tống Hầu gia hiếm khi mềm lòng, nhưng không phải trong lòng hắn ta hoàn toàn không trách cứ, "Không phải trước đây ta đã bảo hạ nhân nói với con rồi sao? Lần này Tống Anh quay về, con tuyệt đối đừng trêu chọc nàng, trong lòng vi phụ đã biết rõ chuyện của nàng.
Con thì hay rồi, còn học được cách mua chuộc người khác giết người! Mấy năm nay, vi phụ dạy con như vậy sao?! Vô duyên vô cớ liên lụy đến nhân duyên của muội muội con!"
Nghe thấy lời này, toàn thân Tống Hoan lạnh toát.
Nàng ta liên lụy đến nhân duyên của Tống Tâm Hoa ư?
Nhưng nàng ta bị ai liên lụy chứ! Nếu không phải do Tống Anh, nàng ta còn có thể gả cho một lang quân như ý, không đến mức phải đi tìm một đích thứ tử, càng không đến mức có kết cục bây giờ!
"Bây giờ phụ thân đang trách con sao? Trước đây con cho rằng phụ thân là núi cao vững chãi, không ngờ thật ra người lại là con chuột dưới cống, không thể xuất hiện ngoài ánh sáng! Nữ nhi của mình mà người cũng không quản được, đó là lỗi của người!" Tống Hoan đã hoàn toàn suy sụp, nàng ta nói ra hết mọi suy nghĩ trong lòng mình.
Đời này của nàng ta xem như xong rồi.
Nếu không phải kế hoạch của nàng ta không thành công thì bây giờ nàng ta đang phải ngồi trong ngục giam.
Nhưng cho dù có ra khỏi ngục giam thì sao? Đã đắc tội Trung Quốc Công phủ, lại bị phu gia bỏ, nàng ta còn có thể trở mình sao?!
"Tống Hoan, con nói gì đó!?" Tống Hầu gia nghe thấy lời nữ nhi nói thì còn tưởng rằng bản thân nghe lầm.
"Con có nói sai sao?! Đều do cha không tốt! Năm đó thái gia gia anh dũng như vậy, sao lại có tôn tử như người chứ! Lúc người còn trẻ, công danh không có, chỉ là một thiếu gia ăn chơi trác táng! Nếu không phải người có số mệnh tốt thì người có thể làm Hầu gia sao?! Chính vì mệnh con không tốt, chỉ là một thứ nữ, nếu không thì hôm nay con sẽ không trở nên như vậy!"
"Cha từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, người làm sao hiểu được nỗi khổ của con! Đột nhiên có một ngày từ trên mây rơi xuống đất, khi đó, người chỉ lo lấy lòng lão Vương gia, có lúc nào để ý đến con không!?" Tống Hoan nói xong thì bụm mặt khóc rống lên.
Khi đó, nàng ta đã hiểu rõ vì sao ánh mắt mẫu thân nhìn Tống Tâm Hoa dịu dàng hơn khi mẫu thân nhìn nàng ta!
Lam thị không thương nàng ta, chỉ muốn lợi dụng nàng ta mà thôi.
Bà ta chỉ thương nữ nhi của mình, nữ nhi mà cơ thể và thân phận đều không có vấn đề, tóm lại là không phải nàng ta, càng không phải là Tống Anh!
Tống Hầu gia nghe đến đây thì chút thương tiếc lúc nãy lập tức biến thành chán ghét.
"Ta đã cho ngươi mặt mũi. Bây giờ ngươi phạm phải tội lớn như thế mà còn không biết hối cải!" Tống Hầu gia lạnh nhạt nói.
"Ta cảm thấy người không biết hối cải chính là người! Nếu thái gia gia biết bây giờ người ra sao thì e là sẽ tức giận đến mức nhảy ra khỏi quan tài!" Tống Hoan mắng.
Nàng ta còn sợ cái gì nữa? Cái gì cũng không sợ!
Đã phải chết dí ở nơi chùa chiền thanh tịnh đến cuối đời rồi thì còn có cái gì phải sợ nữa.