Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 820: Trong sạch khó giữ được



Lại nói về bản thân Lục Giai này, trời sinh đã gặp qua thì không quên được, cũng cậy tài khinh người nhưng điểm khác biệt so với Trương Quan chính là Lục Giai vẫn sẽ nghiêm túc lắng nghe ý kiến của người khác, làm người cũng đoan chính...

Có thể nói, người này hoàn hảo về mọi mặt.

 

Nhưng hắn ta lại thật sự quá tốt.

Với thân phận như vậy, hắn ta chỉ cần thi đậu công danh thì tương lai vô cùng rạng rỡ, bà mối cũng sẽ đạp vỡ ngạch cửa nhà hắn ta.

 

Sao có thể xem trọng nàng ấy?

Nàng cũng có chút tự tin về bản thân mình, nhưng Lục Giai và Tống Tuân là hảo hữu, nếu biết nàng ấy là thiên kim nhà Diên Bình Hầu thì e rằng sẽ sinh lòng chán ghét nàng ấy.

 

"Tiểu thư." Tiểu Thiền lo lắng nhìn nàng ấy.



Tống Tâm Hoa siết chặt tay: "Ta chỉ thử một lần duy nhất này thôi.

Nếu ông trời cũng không giúp ta thì sau này ta chỉ có thể nghe theo cha ta."

"Tiểu thư?"

"Ngươi mặc nam trang đưa Lục công tử đến Phượng Minh Lâu.

Đến lúc đó, ta sẽ tìm cơ hội..." Tống Tâm Hoa phân phó.

 

Phượng Minh Lâu còn náo nhiệt hơn trà lâu một chút, bên trong có không ít phòng, rất nhiều thiên kim tiểu thư cũng sẽ đi đến đó, nhìn thư sinh tập trung về đây tranh luận bên dưới.

 

Việc này khá nguy hiểm, nếu có chuyện bất trắc thì e rằng nàng ấy không thể làm người được nữa.

 

Nhưng nàng ấy không còn lựa chọn nào khác.

Nàng ấy mới mười sáu tuổi, nàng ấy không muốn làm trắc phi, cho dù là phi tần thì vẫn là thiếp thất.

Nàng càng không muốn vào cung hầu hạ nam nhân đáng tuổi cha mình!

Khi nhận được thiệp, Lục Giai vô cùng sửng sốt.

 

Hoàn toàn không ngờ Tống Tâm Hoa lại tìm tới hắn ta?

Biết Tống Tâm Hoa muốn làm gì nên trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ ý nghĩa của tấm thiệp này.

 

Hắn ta lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.



Hắn ta nên vui mừng hay nên tức giận đây?

Dù sao thì nàng ấy cũng lựa chọn hắn ta giữa nhiều cử tử như vậy, như thế cũng xem như đang gián tiếp khen ngợi hắn ta xuất sắc đúng không? Có điều, hắn ta đang bị nữ hài tử tính kế sao? 

Có đi hay không thật sự là một vấn đề.

 

Nếu không đi thì e rằng cô nương kia sẽ bị cha nàng ấy đưa vào cung, nhưng nếu đi... trong sạch của hắn ta khó giữ được thì phải làm sao đây?!

Lục Giai nhớ đến khuôn mặt của Tống Tâm Hoa, thật ra hắn ta cũng đã tới tuổi làm mai, dung mạo của Tống Tâm Hoa cũng động lòng người, có điều... tính cách hơi bộc trực quá.

 

Lục Giai do do dự dự, lại ngại không dám đi tìm Tống Tuân vì chuyện này.

 

Tâm trạng rối bời khiến cả ngày hôm nay hắn ta không đọc nổi sách.

 

Ngày hôm sau, cuối cùng vẫn quyết định đến gặp nàng ấy.

 

Vừa đến căn phòng đã hẹn thì không nhìn thấy Tống Tâm Hoa nữ giả nam trước đây mà lại nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người.

Tiểu cô nương này ngồi ở kia, lộ ra đầu gối, bên trên sưng đỏ, nhìn như đang được nha hoàn bôi thuốc cho.

 

Mặt Lục Giai ửng đỏ, thấy ánh mắt vừa căng thẳng vừa kiên quyết của Tống Tâm Hoa thì vội vàng nói: "Đợi, đợi đã!"

"?"Tống Tâm Hoa sửng sốt.

 

"Ngươi yên tâm, ta tới cũng tới rồi, tạm thời sẽ không bỏ chạy.

Ta biết ngươi muốn làm gì..." Lục Giai rối rắm nhìn nàng ấy.

 

Tống Tâm Hoa trầm mặc một chút: "Ta không hiểu ý ngươi."

"Bây giờ ta xông vào, ngươi chỉ cần hô to một tiếng thì ai cũng biết ta không cẩn thận nhìn thấy chân của ngươi.

Đến lúc đó, phụ thân ngươi không thể không gả ngươi cho ta đúng không?" Lục Giai hỏi.

 

"..." Sắc mặt của Tống Tâm Hoa tái nhợt.

 

"Thật ra thì ta cũng không trách ngươi, nhưng đây là chuyện trọng đại.

Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ngươi cũng chỉ mới gặp ta vài lần mà thôi, sao lại tin tưởng ta có thể làm cho ngươi hạnh phúc?" Lục Giai nghiêng mặt đi, không tiện nhìn thẳng vào mắt Tống Tâm Hoa.

 

"Lục công tử, ta tin tưởng sự lựa chọn của mình.

Cho dù sau này ta sống không tốt thì cũng là con đường do ta tự mình chọn, không thể trách người khác.

 

Ta biết ta tính kế ngươi là ta không đúng, nhưng... nhưng Lục công tử, ta cũng là bất đắc dĩ nên mới phải làm như vậy thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.