Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 821: Ích kỷ



Tống Tâm Hoa biết bản thân mình lúc này thật sự hèn mọn đến tột cùng.

 

Nàng ấy đã tính kế người ta, có thể xem như là tâm tư bất chính.

Phàm là nam nhân, chắc hẳn giờ khắc này trong lòng đều tràn ngập lửa giận và khinh thường.

 

Nam nhân sao? Đa phần đều thích con người của Nhị tỷ nàng ấy trước khi xuất giá, tuân theo khuôn phép, dịu dàng, hiền huệ chứ không phải độc phụ bị đưa đến am ni cô như bây giờ.

 

Bao nhiêu người bị thu hút bởi tài hoa và sự dịu dàng của Nhị tỷ trước đây, bây giờ nhớ lại chuyện mình bị lừa lúc trước thì những người đó càng cảm thấy Nhị tỷ tỷ ghê tởm và đáng giận.

 

Nàng ấy và Nhị tỷ tỷ có gì khác nhau đâu chứ?

"Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.

Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi thì ta sẽ xem như không biết gì về chuyện hôm nay." Lục Giai nói.

 

"Vậy... Nếu ta vẫn nhất quyết làm như thế thì sao?" Tống Tâm Hoa hỏi, "Lục công tử, ngươi có người trong lòng không?"

"Không có." Lục Giai sửng sốt.

 

Hắn ta nghĩ rằng nữ hài tử bình thường nghe thấy lời này đều sẽ vô cùng xấu hổ, sao có thể nhất quyết làm như thế chứ?

Tống Tâm Hoa lấy hết can đảm: "Ngươi không có người trong lòng, ta cũng vậy.

Tống Tâm Hoa ta làm chuyện này đúng là không hay lắm, nhưng ta có thể cam đoan với ngươi, những gì nữ tử bình thường biết làm thì ta đều biết làm, quán xuyến gia đình, quản lý tài sản, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết ổn thỏa, sẽ không để ngươi mất mặt."

Nàng ấy không có tư cách oán trách cha nương bởi vì nàng ấy được yêu thương, chiều chuộng mà lớn lên.

 

Nhưng nàng ấy trời sinh ích kỷ, không muốn suy nghĩ cho người khác.

 

Suy nghĩ cho người khác thì có gì tốt? Tuy cha nàng ấy, nương nàng ấy không vui sẽ khiến nàng ấy khó chịu, nhưng nếu bản thân nàng ấy không vui thì sẽ hận không thể chết ngay lập tức.

 

Tính ra vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân nàng ấy trước rồi mới tính tiếp!

Xét từ điểm này, có vẻ nàng ấy cực kỳ giống cha nàng ấy.

 

"Lục công tử, ngươi hãy cho ta một câu trả lời rõ ràng.

Ngươi có đồng ý cưới ta không?" Tống Tâm Hoa hỏi.

 

"..." Lục Giai ngơ ngác.

 

Dựa theo kế hoạch thì không phải như vậy mà.

 

Nàng ấy đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu hắn ta đồng ý thì cho dù không có tình cảm, cả đời này, nàng ấy vẫn sẽ yêu thương hắn ta, một lòng giúp đỡ tướng công, dạy dỗ con cái, tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại đến Lục gia của hắn ta!

"Vì sao ngươi nhất quyết phải gả cho ta?!" Lục Giai thật sự bối rối.

 

Có phải cô nương này quá mạnh mẽ rồi không?!

"Ngươi có tài học, biết cố gắng, xuất thân từ gia đình giàu có, có tiền đồ vô lượng, tướng mạo tuấn mỹ, tâm tư thuần khiết... Như vậy còn chưa đủ sao?" Tống Tâm Hoa nói thẳng.

 

Tiểu Thiền đã trợn tròn mắt từ lâu.

 

Cô nương nhà nàng ta quá lớn mật rồi!

Hoàn toàn không hề hay biết vào giờ phút này, tim của Tống Tâm Hoa đang đập thình thịch như trống trận.

 

Mí mắt của Lục Giai giật giật.

 

Đáng lẽ hắn ta nên từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt bất chấp mọi thứ và đầy cương quyết của Tống Tâm Hoa ngay lúc này, vậy mà hắn ta lại cảm thấy ánh mắt ấy cực kỳ lấp lánh?

"Nếu cô nương không hối hận... ta sẽ nhờ cha ta cho người đến nhà cầu hôn." Ma xui quỷ khiến, Lục Giai nói một câu.

 

Nghe thấy lời này, hốc mắt của Tống Tâm Hoa lập tức ửng đỏ: "Ta sợ cha ta không vui, cho nên... còn phải xin Lục công tử chịu thiệt giả vờ vô ý xông vào phòng ta, nhìn thấy thứ không nên nhìn..."

"Hả? À, được..." Lục Giai ngây ngô gật đầu.

 

Ngay sau đó chính là màn kịch của Tống Tâm Hoa.

 

Lục Giai chỉ cần duy trì trạng thái ngơ ngác là được, chỉ có Tiểu Thiền gào khóc ầm ĩ, đánh đuổi Lục Giai ra ngoài, sau đó la hét: "Sao ngươi có thể đường đột xông vào phòng của cô nương nhà ta như thế chứ?"...

Lục Giai bị đánh mấy cái, bức rèm trong phòng cũng bị vén lên, Tống Tâm Hoa ngồi bên trong cúi đầu rơi nước mắt trông vô cùng đáng thương.

 

Tiểu nha hoàn nói cô nương nhà nàng ấy không cẩn thận té ngã nên vào phòng bôi thuốc, không ngờ vô tình bị Lục Giai đi nhầm phòng nhìn thấy.

 

Phượng Minh Lâu này rất đông người, nghe thấy tiếng ầm ĩ, chỉ chốc lát đã có không ít người tụ tập đến đây.

 

Qua một hồi lâu, Lục Giai mới định thần lại, làm trò trước mặt mọi người, bảo đảm rằng bản thân mình nhất định sẽ chịu trách nhiệm...

Sau khi Tống Tâm Hoa rời đi, Lục Giai vẫn còn hơi ngơ ngác.

 

Hắn ta... đã tự đào một cái hố to để chôn mình rồi sao? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.