Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 823: Giết gà cần gì dao mổ trâu



Có điều, Tống Anh vừa mới tặng quà cho Tống Tâm Hoa thì chớp mắt đã bị bại lộ thân phận.



Gần đến cuối năm, các phủ, các viện, thậm chí là trong cung đều tổ chức nhiều tiệc tùng.

 

Tống Anh chỉ là một bá tánh bình thường, đương nhiên không cần xã giao, có rảnh thì đi ra ngoại thành xem ruộng mua đất, cải thiện kênh mương, nhân tiện dạy dỗ dê bò mới mua, cuộc sống cũng rất vui vẻ, tự tại.

Tuy nhiên, không ngờ nàng lại đột ngột nhận được thiệp mời đến dự Viên Đình yến.

 

Nếu Viên Đình yến này được tổ chức ở bên ngoài thì thôi, nhưng nó lại là tiệc trong cung.

 

Tống Anh hoàn toàn không hiểu.

 

Đang lúc khó hiểu thì Hoắc Triệu Uyên tìm tới.

 

"Nếu ngươi không muốn đến dự thì thôi.

Đây là bữa tiệc do Hoàng hậu tổ chức, chủ yếu là do người chưa từng gặp ngươi nên muốn mượn dịp này để gặp mặt một lần." Hoắc Triệu Uyên cũng biết Tống Anh chưa chắc sẽ thích xã giao nên mới giải thích: "Sau khi ngươi nhận được thiệp mời thì ta mới biết chuyện này."

"Ồ, vậy thì đến dự thôi." Tống Anh gật đầu, "Trong cung có điều gì cần kiêng kị không?"

"Chắc hẳn Cố tiểu thư cũng đến dự, chỉ cần đi theo nàng là được rồi.

Nếu nói đến điều kiêng kị thì chính là… không nên tùy tiện ra tay.

 

Nếu thật sự bị ức hiếp, với thân phận của mình, ta vẫn có thể làm chủ cho ngươi được." Hoắc Triệu Uyên đáp.

 

"Ngươi nói cứ như ta thường xuyên ra tay lắm ấy." Tống Anh nghiêm túc nói, "Tay ta trói gà còn không chặt, ta chỉ là một nữ tử yếu ớt mà thôi."

"..." Hoắc Triệu Uyên nheo mắt.

 

"Có câu nói rất đúng, giết gà cần gì dao mổ trâu." Tống Anh lẩm bẩm một câu.



Khóe miệng của Hoắc Triệu Uyên giật giật: "Đúng rồi, hôm trước ở chùa thật sự có thần tiên sao? Ngươi có thể nhìn thấy hắn sao? Vậy bọn họ có thể nhìn ra chân thân của ngươi không?"

"Có thể.

Sau khi phát hiện ta là yêu quái, nhân lúc không có người, bọn họ hét to mấy tiếng "Yêu quái mau nộp mạng!", rồi ta và bọn họ đại chiến ba trăm hiệp.

Sau một hồi chiến đấu ác liệt, bọn họ đã bị ta trấn áp bên dưới núi Ngũ Chỉ." Tống Anh nghiêm túc nói.

 

"Bên dưới núi Ngũ Chỉ?" Hoắc Triệu Uyên cảm thấy hơi kỳ lạ, kinh thành có ngọn núi này sao?

"Đúng vậy.

Chính là một ngọn núi nhìn giống như năm ngón tay, do cao nhân như ta làm phép biến ra, chuyên dùng để đối phó những lão thần tiên như bọn họ." Tống Anh nghiêm túc nói.

 

Nàng thầm nghĩ, lát nữa đi vào trong không gian một chuyến, làm ra một ngọn núi Ngũ Chỉ ngay tại chỗ, sau đó nhốt hai vị thần tiên kia vào bên trong, như vậy cũng xem như nàng không nói dối đúng không?

Nhưng thấy Hoắc Triệu Uyên ngây ra sau khi nghe xong thì Tống Anh lập tức cười ha ha: "Hoắc ngốc nghếch!"

"..." Hoắc Triệu Uyên vô duyên vô cớ bị mắng, sắc mặt có vẻ hơi suy sụp.

 

"Tống Anh, thần tiên không phải là người dễ đối phó, ngươi không cảm thấy sợ sao? Hơn nữa, bây giờ ngươi đã bắt nhốt hai thần tiên, có lẽ trên trời sẽ phái thêm người xuống đây, đến lúc đó, ngươi định làm thế nào?" Hoắc Triệu Uyên đột nhiên cảm thấy bản thân mình hơi vô dụng.

 

Hắn có thể giải quyết mọi chuyện trên mặt đất, chỉ cần Tống Anh không tạo phản, cho dù là chuyện lớn bằng trời thì hắn cũng có cách che giấu.

 

Nhưng hắn thật sự không rõ chuyện trên trời.

 

"Không sao, ta có con tin mà." Tống Anh thở dài, sau đó nhìn Hoắc Triệu Uyên: "Ngươi chính là con tin."

"???"Hoắc Triệu Uyên sửng sốt.

 

"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết mình có địa vị gì ở Thần giới sao?" Tống Anh cười hì hì hỏi.

 

Hoắc Triệu Uyên lắc đầu: "Không muốn."

"Có phải con người ngươi quá nhàm chán rồi không?" Tống Anh nhíu mày.

 

"Bây giờ ta là Hoắc Triệu Uyên, nếu ta biết quá nhiều thì không còn là Hoắc Triệu Uyên nữa.

Thân phận càng cao thì trách nhiệm càng lớn, cũng sẽ gặp nhiều phiền phức hơn, còn không bằng làm một người phàm bình thường." Ngữ khí của Hoắc Triệu Uyên vô cùng bình tĩnh.

 

Dường như không hề muốn làm thần tiên chút nào.

 

"Đừng nói là ngươi không muốn phi thăng thành tiên đấy nhé?" Tống Anh hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.