Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 825: Thống nhất giang sơn



"Giống phượng hoàng nhưng lại lớn như uyên ương? Ngươi tự nghĩ lại xem có thể đẹp được không?" Hoắc Triệu Uyên không nhịn được mà nói.

 

Thân thể của phượng hoàng uyển chuyển, nhẹ nhàng, đuôi dài, cánh rộng.

Còn uyên ương lại giống như một con vịt béo, nhiều thịt, tròn vo, nếu nhỏ một chút thì còn hoạt bát, đáng yêu, nhưng nếu quá lớn thì hắn không dám tưởng tượng ra hình ảnh đó.

 

"Đó là do ngươi không biết thưởng thức." Tống Anh trừng hắn một cái, nàng còn chưa nói mình là Yêu Vương đâu!

Nghe thử cái danh xưng này đi, nói ra còn không hù chết hắn sao?!

Tuy rằng Hoắc Triệu Uyên hơi ghét bỏ nhưng có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ngẫm lại thì dường như uyên ương to béo cũng có mấy phần đáng yêu.

 

Hoắc Triệu Uyên cũng không nán lại lâu, cầm chồng sách hướng dẫn tu luyện thành thần tiên mà Tống Anh trả lại rời đi.

 

Mỗi lần nhìn thấy Hoắc Triệu Uyên bị nàng lừa gạt đến nỗi câm nín thì trong lòng nàng cực kỳ vui sướng.

 

Đi vào không gian, Tống Anh nhìn hai vị thần tiên ngồi ngẩn người trong lồng giam, khóe miệng cong lên.

 

"Thương Vi thần quân của các ngươi vừa mới tới đây đấy." Tống Anh nói.

 

Hai người kia sửng sốt, sau đó sắc mặt của bọn họ đại biến: "Ngươi muốn làm gì với hắn!?"

"Phản ứng bây giờ của các ngươi chứng tỏ vị thần quân này quả thực vô cùng quan trọng nhỉ?" Tống Anh nghiêng đầu, sau đó ngồi xuống, chống má hỏi: "Chẳng lẽ hắn còn có thể cứu vớt thiên hạ sao?"

Hai người bọn họ lập tức ngậm miệng không nói gì.

 

"Nếu các ngươi không nói thì ta sẽ dùng hắn để bồi bổ." Tống Anh bắt đầu nói bậy nói bạ.

 

Trong sách viết yêu quái đều biết thải dương bổ âm.

 

Quả nhiên, hai vị thần tiên lập tức biến sắc: "Tống Anh, bây giờ ngươi là người, không còn là yêu quái nữa rồi! Chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ cho người phàm các ngươi? Thương Vi thần quân gánh vác..."

"Gánh vác cái gì?" Tống Anh cười hỏi.

 

"Trách nhiệm trừ ma." Hai người căng da đầu đáp.

 

Tống Anh bật cười một tiếng: "Nếu thật sự là như vậy thì ngữ khí của các ngươi phải chột dạ như thế sao? Hai vị thần tiên à, Thương Vi thần quân này hạ phàm không phải để trừ yêu đấy chứ?"

"Ồ, cũng có thể lắm chứ.

Ta nhớ rõ..." Tống Anh dừng một chút, "Hoắc đại nhân đã từng hù chết một con cá nheo tinh, không chừng là có thể trừ tà." Tống Anh nói thêm.

 

Linh Phong và Nguyên Sơn cười khổ.

 

Rốt cuộc đây là yêu quái gì mà lại có đầu óc nhanh nhạy như vậy chứ?

Bọn họ nghe nói yêu quái bình thường đều đơn thuần và ngốc nghếch mà!?

"Yêu quái mà hắn muốn bắt là ai? Chẳng lẽ là Yêu Vương nào đó? Hay là Yêu Đế?" Tống Anh hỏi tiếp.

 

Tống Anh đoán rằng thần tiên chắc hẳn là nhân vật chính nghĩa, bất khuất nên cũng không định dùng cực hình để tra tấn, chỉ thỉnh thoảng tới đây tâm sự, có thể hỏi ra được câu nào thì hay câu nấy.

 

"Bọn ta không biết gì cả." Quả nhiên, miệng của hai vị này vô cùng kín.

 

Tống Anh cũng không gấp gáp, pha một ly trà trái cây cho bản thân rồi chậm rãi thưởng thức.

 

"Vì sao các ngươi nhất quyết phải gán ghép Hoắc Triệu Uyên và Cố Minh Bảo thành một đôi? Chẳng lẽ bởi vì manh mối chính nằm ở chỗ Cố Minh Bảo sao?" Tống Anh cười tủm tỉm, dường như chỉ đang nói chuyện nhà.

 

Hai vị thần tiên cứng cổ, không hề hé răng.

 

Nhưng sắc mặt hơi căng thẳng kia vẫn khiến Tống Anh cảm thấy bọn họ thật sự ngốc nghếch đến đáng yêu.

 

"Xem ra ta đã đoán đúng rồi." Tống Anh mấp máy môi, "Vì vậy, Cố Minh Bảo là Yêu Đế đúng không? Vậy thì tốt rồi, ta lập tức đi tìm nàng để thống nhất giang sơn.

Có lẽ các ngươi không biết, mấy năm nay ta không làm chuyện gì khác, chỉ tập trung nuôi dưỡng yêu quái.

 

Bây giờ số lượng yêu quái cũng không nhiều lắm, khoảng hơn mười ngàn mà thôi!"

Tống Anh không hề cảm thấy ngượng ngùng khi khoác lác.

 

"Tuy rằng phần lớn là yêu quái nhỏ nhưng tạo ra một trận gió tanh mưa máu ở thế gian thì quá đơn giản.

Sau khi tiện tay mổ xẻ Thương Vi thần quân, không chừng Yêu Đế đại nhân của ta còn có thể một bước lên trời, diệt sạch Thần giới các ngươi đấy nhỉ?" Bản lĩnh nói bậy nói bạ của Tống Anh càng lúc càng lớn.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.