Hai thần tiên thấp thỏm trong lòng, liệt kê mười đại Yêu Vương ra để so sánh với Tống Anh một phen nhưng cũng không có kết quả.
Còn Tống Anh lúc này thì vô cùng kích động, hận không thể đi gặp Cố Minh Bảo ngay lập tức.
Thần tiên nói Cố Minh Bảo là đại yêu.
Liệu hai vị thần tiên này có nói sai không? Cố Minh Bảo là một tiểu cô nương dịu dàng, sao có thể là đại yêu quái có mười cái đầu được chứ? Tống Anh cảm thấy chuyện này rất kỳ diệu.
Chờ tới Viên Đình yến hôm nay, Tống Anh vội vội vàng vàng hẹn trước với Cố Minh Bảo để đi cùng nhau.
Cố Minh Bảo nghe nói nàng muốn đi cùng thì hoảng sợ: "Tống tỷ tỷ cũng muốn tiến cung sao? Vì chuyện gì vậy?"
"Không, không phải Hoàng hậu đã gửi thiệp mời sao? Ta cũng rảnh rỗi, ở trong nhà thật sự quá nhàm chán nên muốn đến xem thử.
Ta cũng chưa từng bước chân vào hoàng cung, dù sao cũng phải mở rộng tầm mắt chứ." Tống Anh xấu hổ cười cười.
Nàng chính là người chiếm phu quân định mệnh của Cố Minh Bảo!
Nhưng khi nhìn Cố Minh Bảo ngây thơ, đáng yêu của bây giờ, Tống Anh rất khó tưởng tượng được nàng ấy có liên quan đến rắn mười đầu.
Cố Minh Bảo ngây người: "Không phải Tống tỷ tỷ đã cắt đứt quan hệ với Diên Bình Hầu phủ rồi sao?"
Mặc dù Tống tỷ tỷ của nàng ấy vẫn là nữ nhi của Diên Bình Hầu nhưng Hoàng hậu sẽ không đích thân mời đâu nhỉ?
Tống Anh thở dài, nghiêm trang nói: "Tất cả chuyện này... đều bắt đầu từ một mối nghiệt duyên..."
"..." Cố Minh Bảo ngơ ngác.
"Ta là Tống Anh, chính là... tức phụ nhi ở quê của Hoắc Triệu Uyên." Tống Anh vuốt tóc, hơi ngượng ngùng.
Cố Minh Bảo nghe thấy vậy thì quả nhiên khiếp sợ mở to hai mắt: "Tống tỷ tỷ!? Thật vậy sao!?"
"Ừm.
Nhưng mà thật ra quan hệ giữa ta và hắn cũng không thân thiết đến vậy đâu..."
Còn chưa dứt lời, Cố Minh Bảo đã túm lấy tay Tống Anh: "Tống tỷ tỷ, chẳng trách trước đây ngươi luôn nói lời hay về Hoắc Vương gia, hóa ra là bênh vực người của mình.
Nhưng sao đến tận bây giờ ngươi mới nói cho ta biết!? Ngươi không biết đâu, gần đây ta tiếp xúc với bên ngoài nhiều, luôn có người nói ngươi ngốc nghếch trước mặt ta, nói ngươi đường đường là thiên kim Hầu phủ mà không chịu làm, nhất quyết phải tìm đường chết, đối nghịch với Tống Hầu gia, còn nói ngươi bất trung, bất hiếu, khiến ta tức giận đến mức muốn đánh người! Đúng rồi, còn có người nói Hoắc Vương phi xấu xí nữa chứ!"
"Nếu bọn họ biết ngươi chính là Hoắc Vương phi, ha ha, có lẽ cằm của bọn họ sẽ rớt xuống đất hết!" Cố Minh Bảo kích động nói.
Trong lòng Tống Anh rất có cảm giác tội lỗi.
"Ta hỏi ngươi, nếu phu quân định mệnh của ngươi bị người khác cướp mất mà ngươi không biết thì ngươi sẽ cảm thấy thế nào?" Tống Anh nói sang chuyện khác.
Cố Minh Bảo nhìn Tống Anh bằng ánh mắt kỳ lạ: "Nếu là định mệnh thì còn có thể bị cướp mất sao? Có thể bị cướp mất thì chứng tỏ nhân duyên không đủ."
Nói xong, Cố Minh Bảo phát hiện hình như bản thân nói chuyện hơi thẳng thắn quá, thế là nhẹ nhàng nói thêm: "Chuyện hôn nhân nghe lệnh của cha mẹ và lời của người mai mối, hẳn là nên nghe theo trưởng bối chứ không phải ông trời... Đúng không?"
"Hình như rất có lý." Tống Anh gật đầu, "Vậy nếu phu quân định mệnh của ngươi hạ phàm để tới bắt yêu quái là ngươi về quy án thì sao?"
"Tống tỷ tỷ, ngươi đã đọc thoại bản kỳ lạ gì vậy? Câu chuyện này cũng thật phức tạp và lạ lùng đó?" Cố Minh Bảo che miệng cười, "Vậy thì may mà bị người khác cướp mất.
Ta còn chưa kịp phụng dưỡng tổ phụ đâu, lỡ như bị bắt về quy án thì tổ phụ và ca ca ta phải làm sao đây?"
"Cô nương hiếu thảo." Tống Anh vỗ vỗ bả vai nàng ấy.
"Tống tỷ tỷ, ngươi và Hoắc đại nhân đã có con rồi đúng không?"
"Đứa trẻ đó..." Trên danh nghĩa, nhân sâm tinh cũng được xem như là con của Hoắc Triệu Uyên nên Tống Anh gật đầu, "Tuy rằng không phải con ruột nhưng sau này vẫn có tư cách thắp nén hương cho hắn."
"Sao không đưa nó tới đây vậy?" Cố Minh Bảo tò mò hỏi tiếp.
"Nó phải đi học, hơn, nữa nó cũng không thích rời nhà quá xa.
Ở thành Dung có rất nhiều đồng bọn của nó, tới kinh thành với nó mà nói thì quá nhàm chán." Tống Anh ngoan ngoãn trả lời.