Mặc dù bây giờ bên cạnh nàng đã có rất nhiều yêu quái nhưng đối với nàng mà nói, nhân sâm tinh vẫn không giống những người khác.
Nhớ ngày đó, ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó, nàng đã bị "hấp dẫn vô cùng".
Cây nhân sâm mập mạp đó vừa nhìn đã biết trị giá không ít tiền rồi...
Tóm lại, đó là nhi tử ngoan của nàng, đương nhiên là thích ở đâu thì ở đó, chuyện đi theo nàng tới khắp nơi không cần làm phiền đến một đứa trẻ như nó.
"Tống tỷ tỷ, Hoắc đại nhân đối xử với ngươi tốt không? Hai người các ngươi vẫn luôn tách ra ở riêng sao?" Cố Minh Bảo mặt dày hỏi tiếp.
"Ngươi... sao lại hỏi chuyện này?" Tống Anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mặt Cố Minh Bảo đỏ bừng: "Không phải, do mấy tiểu cô nương ta gặp được trước đây đều nói thê thất của Hoắc Vương gia không thể gặp người ngoài, nói ngươi nhất định vừa già vừa xấu nên Hoắc Vương gia mới không dẫn ngươi ra ngoài gặp khách, thậm chí còn có người nói... trong phủ Hoắc Vương gia vốn dĩ không hề có nữ chủ nhân nên chắc chắn là ngươi được hắn cưới về khi còn nhỏ tuổi ở quê... Tống tỷ tỷ, đảm bảo ngươi vừa xuất hiện sẽ khiến không ít người nghiến gãy răng! Tức chết bọn họ!"
"Sao vậy? Hoắc Vương gia rất được hoan nghênh sao?" Tống Anh nghe những gì nàng ấy nói thì cảm thấy hình như Hoắc Triệu Uyên là một cái bánh bao thơm lừng.
"Ta mới tới kinh thành không lâu nên không biết rõ lắm, chỉ biết có một công chúa đã chờ Hoắc Vương gia nhiều năm.
Tuy nhiên, công chúa kia chỉ có phong hào mà thôi, trên thực tế là nữ nhi của Định Viễn tướng quân.
Đáng tiếc, phụ mẫu và tổ phụ, tổ mẫu của nàng ta đều đã qua đời nên được đón vào trong cung nuôi nấng."
"Nếu nàng thích, chẳng phải thỉnh chỉ tứ hôn là được rồi sao?" Tống Anh cảm thấy rất khó hiểu.
"Hình như mấy năm trước đã làm như vậy nhưng lúc ấy người thân trong nhà Hoắc Vương gia qua đời, chưa giữ hiếu xong.
Sau đó, Hoàng thượng gả nàng cho người khác, nhưng phò mã này đã mất vào ba năm trước.
Nàng ta vẫn luôn không tái giá." Cố Minh Bảo nói.
Tống Anh gật đầu.
Vì vậy, nàng trở thành cái đinh trong mắt người nọ?
Nếu là một công chúa, lại là con cháu của thần tử trung thành thì đương nhiên sẽ được mọi người tôn kính.
Nghĩ đến việc gần đây nàng làm tảng đá gánh tiếng xấu thay cho Hoắc Triệu Uyên, Tống Anh cảm thấy mình nên đi tìm Hoắc Triệu Uyên đòi tiền công làm khiên chắn.
"Chỉ có một vị công chúa này thôi, không còn người nào khác chứ?" Tống Anh và Cố Minh Bảo cùng lên kiệu, vừa đi vừa nói.
"Còn." Vẻ mặt của Cố Minh Bảo nghiêm túc, "Hình như một tôn nữ của Nguyên Vương cũng thích hắn.
Tuy là một thứ nữ nhưng Nguyên Vương có nhiều con cái như vậy lại chỉ sinh được một bảo bối duy nhất nên vô cùng yêu thương nàng.
Có điều, tuổi tác của nàng xấp xỉ với ta, nếu không thì Nguyên Vương đã mở miệng thay tôn nữ này từ lâu rồi."
Gần đây nàng ấy làm quen được quá nhiều người, đa số mọi người đều đang bàn tán về chuyện của Hoắc Vương gia nên nàng ấy cũng nghe được không ít.
Tống Anh thở dài.
Nghe xong, chẳng trách Hoắc Triệu Uyên lại lôi nàng ra để làm khiên chắn.
Cỗ kiệu chậm rãi đi đến hoàng cung, sau khi vào trong cung, Tống Anh vén rèm lên nhìn, tường cung cao ngất bao quanh khắp nơi, nơi này quả thực nguy nga, đồ sộ.
Sau khi xuống kiệu, hai người được thái giám dẫn đi bái kiến Hoàng hậu trước.
Hoàng hậu khoảng chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, cũng vô cùng đoan trang, hào phóng, không hổ là nữ nhân mẫu nghi thiên hạ.
Sau khi nhìn thấy Tống Anh, Hoàng hậu cũng rất ngạc nhiên.
"Trước đó nghe nói ngươi lớn lên ở quê từ nhỏ, không ngờ khí thế lại không hề thua kém con khỉ nghịch ngợm bên cạnh này." Hoàng hậu cảm thán một câu.
"Con khỉ nghịch ngợm" mà bà ấy nói đương nhiên là ám chỉ Cố Minh Bảo.
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương tán thưởng, dân nữ hổ thẹn không dám nhận." Tống Anh cũng rất quy củ.
Bá tánh đương nhiên phải dập đầu hành lễ với nhất quốc chi mẫu, không dám nhìn thẳng.
Tống Anh cũng không hề cảm thấy bản thân mình có gì đặc biệt, nên làm gì thì nàng làm nấy.