Nếu nàng ngạo mạn chỉ vào Hoàng hậu nói rằng: "Lão tử là Yêu Vương, ngươi đi xuống cho lão tử, chúng ta cùng trò chuyện!" thì nàng đúng là điên rồi.
Hoàng hậu này có tiếng hiền đức, sau khi gặp Tống Anh và hàn huyên với Cố Minh Bảo mấy câu thì thưởng một ít quà rồi để bọn họ tự do đi chơi.
"Lát nữa Thanh Lạc gặp Hoắc Vương phi này thì cũng nên hết hy vọng thôi.
Đến hôm nay, nàng đã túc trực bên linh cữu của phò mã ba năm, cũng nên tìm một hôn phu khác rồi.
Nếu không, nửa đời sau không có con cái, chẳng lẽ muốn cô độc cả đời sao?" Hoàng hậu thở dài.
Dù sao cũng là đứa trẻ do mình nuôi lớn, tuy rằng không cùng huyết thống nhưng cũng có mấy phần tình cảm chân thật.
Viên Đình yến, nhìn tên mà đoán nghĩa, chính là đi tham quan vườn, đình.
Nhưng lần này là đi tham quan trong hoàng cung, đương nhiên khí thế hơn bên ngoài nhiều.
"Cố tiểu thư, sao ngươi cũng đưa nàng đến?" Sau khi hai người tới nơi tổ chức Viên Đình yến, có người hỏi một câu.
Có mấy người đã nhìn thấy Tống Anh ở tiệc mừng thọ của Trung Quốc công, biết hai người có quan hệ thân thiết, cũng biết thân phận của Tống Anh không cao, bây giờ lại còn là một bình dân áo vải.
"Tống cô nương thật không biết điều, ỷ vào việc Cố tiểu thư đối tốt với ngươi mà nhờ nàng đưa ngươi tới đây.
Ngươi không sợ một khi không cẩn thận chọc tới quý nhân thì đầu rơi xuống đất sao?" Lại có người lên tiếng.
Tống Anh đã từng gặp người này, Tào Cầm Vận, tuổi cũng không lớn, từng theo đuôi nịnh bợ Tống Hoan.
Vậy nên mới nói Tống Hoan này thật ra rất khó lường, giỏi kết giao bằng hữu và kích động lòng người.
Nếu lòng dạ nàng ta ngay thẳng một chút thì hoàn toàn có thể trải qua một đời thuận lợi.
"Ngươi nhìn ta không vừa mắt thì đi tìm người tới bắt ta đi." Tống Anh cười cười, "Ta xem trọng ngươi, cố gắng kêu một tiếng, lập tức sẽ có người tới đấy."
"..." Tào Cầm Vận trừng mắt nhìn Tống Anh một cái: "Đồ nhà quê chưa trải việc đời!"
"Ta biết ngay là ngươi không kêu lớn tiếng được mà.
Âm thanh nhỏ như mèo kêu này là để gãi ngứa cho ta sao?" Tống Anh cũng không thèm để ý, thuận miệng đáp lại.
Tào Cầm Vận tức giận phồng má trợn mắt như con cóc, quát: "Đồ tiểu nhân đắc chí! Chẳng phải là nhờ nịnh bợ Cố tiểu thư nên mới được tới đây sao? Nếu không có nàng thì ngươi là cái thá gì chứ?!"
"Tào tiểu thư, nơi này là hoàng cung, phải chú ý lời nói một chút." Tống Anh còn chưa mở miệng thì đã có một nữ tử lên tiếng.
Nàng ấy mặc cung trang, trông có vẻ có thân phận không tầm thường.
"Lại nói, sao hôm nay Hoắc Vương phi không tới? Ta nghe nói Hoàng hậu nương nương cũng mời nàng ấy mà." Có một người hỏi.
Người này biết rõ tâm tư của Thanh Lạc công chúa nên mới mở miệng.
Nghe thấy lời này, các tiểu thư ở đây đều sửng sốt, ai nấy đều nhìn trái nhìn phải nhưng quả thực không phát hiện người nào lạ mặt, càng không thấy Hoắc Vương phi xấu xí không thể gặp người ngoài trong lời đồn đãi.
"Hoắc Vương phi đã tới rồi mà?" Trong lòng Cố Minh Bảo vui sướng đến mức nở hoa.
Thanh Lạc công chúa sửng sốt: "Sao ta lại không nhìn thấy?"
Nàng ta vừa dứt lời, mọi người đột nhiên phản ứng lại.
Ở đây chỉ có duy nhất một phụ nhân lạ mặt đến từ nơi khác... Là Tống Anh!
"Chẳng lẽ... Tống cô nương... là Hoắc Vương phi?" Thanh Lạc công chúa cảm thấy hơi khó tin, hỏi thử.
Tống Anh cười cười: "Khách khí, khách khí rồi.
Chính là ta.
Phu quân nhà ta quản nghiêm lắm, nói rằng bên ngoài có quá nhiều yêu ma quỷ quái nên không dám cho ta ra ngoài để bảo vệ ta.
Nhưng ta cảm thấy bên ngoài cũng khá tốt đấy chứ.
Chẳng hạn như vị tiểu cô nương này, tuy rằng nói chuyện không xuôi tai, nhìn cũng không giống người tốt, nhưng không chừng lại là ngoài lạnh trong nóng, bên trong chứa một tấm lòng từ bi lương thiện thì sao?"
Tống Anh nói xong, Tào Cầm Vận vừa mới mắng Tống Anh là đồ nhà quê lập tức đỏ bừng mặt.