Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 831: Soạn chuyện xưa



Bây giờ, Tống Anh vừa ra mặt đã mắng những người này xối xả, nhìn dáng vẻ hâm mộ, đố kỵ mà không vặn lại được Tống Anh của bọn họ đúng là sảng khoái.

 

Tuy nhiên, Cố Minh Bảo lập tức giấu kín cảm giác sung sướng vào trong lòng, ra vẻ ngoan ngoãn, trông như một tiểu cô nương ngây thơ, vô tri, dường như nghe không hiểu tất cả những lời bàn tán xung quanh.

 

Lý Nguyên Nguyên hầm hừ: "Công chúa, người xem nàng kiêu ngạo biết bao nhiêu kìa!"

"Hoắc Vương phi, dù sao thì Nguyên Nguyên cũng là tôn nữ của Nguyên Vương gia, ngươi không khách khí như vậy không ổn lắm đâu." Thanh Lạc công chúa từ trên cao nhìn xuống, nói.

 

Tống Anh cau mày: "Có phong hào không? Có phẩm cấp không?"

Sắc mặt của Lý Nguyên Nguyên lập tức trở nên tái nhợt.

 

Nàng ta đúng là được tổ phụ yêu chiều, nhưng đáng tiếc nàng ta là thứ nữ, bất kể thế nào cũng không thể cho nàng ta phong hào.

 

"Vậy tức là không có? Nếu thế thì tại sao ta không thể dạy dỗ?" Tống Anh thản nhiên nói tiếp.

 

"Ngươi không sợ Nguyên Vương gia sẽ gây phiền phức cho ngươi sao?" Thanh Lạc công chúa nhíu mày.

 

"Tìm ta làm gì, ngươi bảo hắn đi tìm Vương gia nhà ta đi.

Chuyện của nam nhân thì để nam nhân giải quyết, ta sẽ không xen vào." Tống Anh vô cùng nghiêm túc.

 

Sắc mặt của Thanh Lạc công chúa lại khó coi hơn mấy phần.

 

Hoắc Vương phi thật sự không giống với những gì nàng ta tưởng tượng.

 

Nàng ta cho rằng nàng không hiểu việc đời như trong lời đồn đãi, tới bữa tiệc thế này chắc chắn sẽ lo sợ, thấp thỏm, không dám nói lời nào.

Hoắc Vương gia kiêu ngạo như thế tất nhiên sẽ không yêu chiều một thê tử như vậy, cùng lắm là chỉ nhớ chút tình cảm xưa cũ mà thôi.

Nếu vị thê tử này liên tiếp phạm sai lầm thì Hoắc Vương gia có thể bỏ vợ, cưới người mới, không cần để ý đến suy nghĩ của người khác.

 

Thanh Lạc công chúa nắm chặt bàn tay đặt dưới bàn, đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh.



Chỉ trong chốc lát đã có người tiến lên rót rượu cho Tống Anh.

 

"Vương gia và Vương phi tình cảm sâu nặng khiến người khác hâm mộ, không biết... hai vị quen biết như thế nào?" Thanh Lạc công chúa cười cười, "Chắc hẳn chư vị ngồi đây đều rất tò mò về chuyện này.

Bây giờ chỉ thưởng cảnh thôi thì không có gì hay, chi bằng nghe Hoắc Vương phi kể vài chuyện thú vị, có được không?"

"Đúng vậy.

Từ lâu đã nghe nói Vương gia không gần nữ sắc, nay lại đột nhiên có Vương phi, ta cũng vô cùng tò mò..."

"Ta thấy Vương phi là người giỏi ăn nói.

Hôm nay có rượu và thức ăn ngon, hay là Vương phi kể chi tiết cho bọn ta nghe với?"

Thanh Lạc công chúa vừa nói một câu, bên dưới đã có không ít người phụ họa.

 

Tống Anh nghiêng đầu, nhìn ly rượu này.



Tục ngữ nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.

 

* Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không mà tỏ ra ân cần, nếu không phải muốn làm chuyện gian trá thì là muốn trộm cắp

Vừa nãy không có ai để ý đến nàng, bây giờ đột nhiên có người rót rượu cho nàng, nhất định là có gì đó không bình thường.

 

Nhưng bây giờ nàng đã có chút tu vi, trừ phi dùng linh vật để điều chế ra rượu hoặc thuốc mới có chút hiệu quả với nàng, còn những thứ bình thường trên thế gian thì nàng đều có thể tùy ý áp chế.

 

Vì vậy cũng không cần phải quá căng thẳng, mở miệng uống một ngụm.

 

"Chuyện này nói ra hơi dài..." Tống Anh khó xử nói.

 

"Không sao, bây giờ vẫn còn sớm." Thanh Lạc công chúa cười nói.

 

Tống Anh nhướng mày: "Nếu thế thì ta sẽ kể lại..."

"Nếu nói đến nguyên nhân ta và hắn quen biết nhau thì phải nhắc tới chuyện năm trăm năm trước đã..."

"Khoan đã, ngươi nói bậy bạ gì vậy?" Lý Nguyên Nguyên bối rối, "Cái gì mà năm trăm năm trước?"

"Nếu các ngươi muốn nghe thì đương nhiên sẽ muốn nghe chuyện kiếp trước, kiếp này đúng không? Chẳng phải các ngươi nói vẫn còn sớm sao? Vậy ta soạn cho các ngươi nghe." Tống Anh tỏ ra trịnh trọng, tiếp tục nói: "Năm trăm năm trước, cạnh vách đá có một tảng đá đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt.

Gần đó có một con chim lớn cho rằng tảng đá này sẽ sinh ra một con khỉ.

Không ngờ lại có sấm sét giáng xuống, con chim lớn thấy vậy thì lập tức bay đến chặn sấm sét, cứu tảng đá này.

Năm trăm năm sau, tảng đá hóa thành hình người đi báo ơn..." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.