Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 833: Trong lòng lạnh lẽo



Cố Minh Bảo chỉ cảm thấy tay Tống Anh mát mẻ, nhưng cơ thể của nàng ấy lại ấm áp, dễ chịu.

 

Tống Anh cảm nhận một phen, quả thực đã phát hiện ra một vài vấn đề.

 

Trong đan điền của Cố Minh Bảo quả thực có một luồng sáng, dường như luồng sáng đó tràn ngập sức mạnh.

 

Sau khi tiếp xúc với pháp lực của Tống Anh, luồng sáng đó chuyển động tán loạn, trông có vẻ vô cùng kích động.

 

Sau một hồi lâu bay lượn khắp nơi, luồng sáng đó đột nhiên lao ra khỏi cơ thể Cố Minh Bảo, lơ lửng ngay trước mặt Tống Anh.

 

Luồng sáng màu tím vô cùng chói mắt nhưng người khác không hề nhìn thấy.

 

Tống Anh ngẫm nghĩ giây lát, quyết định thu luồng sáng này vào trong không gian.

 

"Sao vậy?" Tống Anh thấy Cố Minh Bảo ngây người thì vội vàng hỏi: "Có chỗ nào khó chịu sao?"

"Không có, chỉ là... giống như thiếu mất cái gì đó." Cố Minh Bảo cong môi cười, "Tống tỷ tỷ không cần lo lắng, có lẽ do lúc nãy uống một ly rượu nên hơi say."

Tống Anh thở phào một hơi, thấy sắc mặt của Cố Minh Bảo quả thực không có gì khác thường.

 

"Nếu ngươi thật sự là một đại yêu quái lợi hại thì sao?" Tống Anh hỏi.

 

"Ta? Vậy thì tốt quá rồi.

Chắc hẳn yêu quái sống rất lâu đúng không? Nếu vậy thì ta có thể phụng dưỡng tổ phụ của ta thật tốt.

Ông ấy vẫn luôn lo lắng về sức khỏe của ta." Cố Minh Bảo ngoan ngoãn nói.



Tống Anh cười cười.

 

Nàng cảm thấy Cố Minh Bảo bây giờ làm con người khá tốt.

 

Nàng ấy có tổ phụ, có ca ca, một kiếp làm con người đối với nàng ấy là hạnh phúc.

 

"Bây giờ ngươi cũng có thể phụng dưỡng tổ phụ của ngươi thật tốt mà.

Chẳng phải sau khi nghe lời ta, bây giờ sức khỏe của ngươi đã tốt lên rất nhiều sao?" Tống Anh liếc mắt nhìn nàng ấy một cái.

 

"Cũng phải.

Bây giờ mỗi ngày ta đều đi lại trong sân nhiều hơn mấy bước, tuy rằng hơi mệt nhưng quả thực ăn uống khá hơn trước nhiều.

Cho dù không ăn đồ mà Tống tỷ tỷ cho thì cũng có thể ăn nhiều cơm hơn trước đây một chút." Cố Minh Bảo nói.

 

Đại phu cũng đã khám cho nàng ấy, nói rằng nếu có thể tiếp tục duy trì thế này thì có lẽ sẽ có hi vọng chữa khỏi bệnh cũ năm xưa.

 

Còn hỏi có phải nàng ấy đã tìm được tuyệt thế thần y nào không.

 

Tống Anh ăn bánh ngọt, chú ý đến bên trong không gian, tập trung quan sát luồng sáng kia.

 

Sau khi tiến vào không gian, luồng sáng kia lập tức treo trên cây.

Sinh cơ trong không gian cuồn cuộn chảy về phía luồng sáng kia.

Tuy nhiên, bởi vì bây giờ đã có khá nhiều ruộng đất và vật sống trong đây, hơn nữa, dường như luồng sáng kia cũng cố ý khống chế nên thật ra không có gì bị ảnh hưởng.

 

Chẳng qua, hai vị thần tiên thấy vậy thì choáng váng.

 

"Đó là thứ gì vậy? Ngươi có cảm thấy... trong lòng lạnh lẽo không?" Nguyên Sơn nuốt nước miếng.

 

"Đó là yêu linh..." Linh Phong hiểu biết nhiều, "Chắc hẳn còn là yêu linh của đại yêu."

Bởi vì tiểu yêu quái chỉ cần yêu đan, mặc dù có yêu linh nhưng cũng chỉ là một vệt sáng nhỏ, sau khi rời khỏi bản thể sẽ tan biến gần như ngay lập tức, hoàn toàn không thể hình thành được luồng sáng lớn như vậy.

 

"Cái thứ lập lòe đó là yêu linh sao? Yêu linh của ai?" Nguyên Sơn hỏi.

 

"Ha ha... Không biết." Linh Phong cũng đau đầu.

 

"Vậy... Không phải yêu linh của ai thì tốt hơn?" Nguyên Sơn hỏi tiếp.

 

"Trước đây ngươi chưa từng đọc tiên thư về Yêu Vương sao? Ngoại trừ Thái Khâm và Chiếu Dương, còn lại... đều, đều không nói lý.

Tốt nhất, tốt nhất là một nam yêu.

Nếu xui xẻo gặp phải Lạc Chân thì ngươi và ta khó giữ được trong sạch, chỉ trong vòng mấy ngày đã có thể bị hút khô rồi."

"..." Nguyên Sơn nheo mắt.

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm luồng sáng kia như thể chỉ cần luồng sáng kia dám tới gần một phân thì hắn lập tức chuẩn bị chạy trốn.

Đương nhiên, bọn họ có muốn chạy cũng không chạy được, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng gì đến suy nghĩ kia của bọn họ.

Tống Anh thấy hai vị thần tiên này căng thẳng như vậy thì khóe miệng cong lên.

"Hoắc Vương phi có chuyện gì vui sao?" Thanh Lạc công chúa đã đợi rất lâu mà vẫn chưa thấy Tống Anh phát tác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.