Tống Anh tươi cười quay sang nhìn Thanh Lạc công chúa, cười tủm tỉm nói: "Rượu không tệ, ca vũ cũng hay, cảnh trí cũng đẹp, đương nhiên vui vẻ."
Thanh Lạc công chúa nhíu mày.
Tống Anh này nói năng rõ ràng, sắc mặt bình thường, hoàn toàn không trông giống như bị trúng thuốc.
Nàng ta lập tức liếc mắt nhìn nha hoàn kia một cái, nha hoàn cũng rất vô tội.
Một lát sau, Thanh Lạc công chúa thật sự không nhịn được nữa, lên tiếng: "Ta và Hoắc Vương phi vừa gặp mà giống như đã thân, chẳng biết có thể mời Vương phi đi dạo khắp nơi với riêng ta không? Trong cung có không ít nơi có cảnh sắc đẹp, chẳng hạn như trong điện của ta có không ít hoa mai xinh đẹp đang nở rộ."
"Được." Tống Anh rất bình tĩnh.
Cố Minh Bảo lo lắng nhìn Tống Anh: "Tống tỷ tỷ?"
"Không sao.
Sao có thể từ chối tấm lòng của công chúa được chứ? Ta cũng cảm thấy công chúa trông cực kỳ quen thuộc!" Vẻ mặt của Tống Anh rất chân thành.
Nàng vừa nói như vậy, Cố Minh Bảo lập tức sợ phát khiếp.
Tống Anh nhanh nhẹn đứng dậy, đi theo Thanh Lạc công chúa này đi dạo xung quanh.
"Có lẽ phu nhân không biết, năm đó khi Hoắc gia xảy ra chuyện, phụ thân ta từng âm thầm giúp đỡ người của Hoắc gia, thậm chí mạng của Hoắc Vương gia cũng xem như được phụ thân ta cứu ra." Thanh Lạc công chúa chậm rãi nói.
Tống Anh nhướng mày: "Vậy thì hắn phải cảm tạ cha ngươi thật tốt rồi."
"Đúng vậy.
Hoắc Vương gia là người có ơn tất báo, năm đó, sau khi hắn hồi kinh và được phong vương, ngoại trừ bái tế tổ tiên thì còn tế điện cho phụ thân ta.
Hắn cũng từng nói rằng nếu ta cần thì hắn nhất định sẽ giúp đỡ." Thanh Lạc công chúa nói tiếp.
Năm đó, khi nhìn thấy Hoắc Triệu Uyên trở về, trong lòng nàng ta cực kỳ khiếp sợ.
"Bổn cung trước giờ hoàn toàn không ngờ được phụ mẫu huynh đệ đều đã chết, vậy mà Hoắc Vương gia còn có thể xoay người.
Đột nhiên có một năm biên quan gửi đến tin tức của hắn, nói hắn là Tu thần La Sát, còn có người nói hắn bò từ đống người chết ra để báo thù, quân địch liên tiếp bị đánh bại và rút lui, tên của hắn khiến tất cả mọi người sợ hãi!"
Khi đó, cho dù quân công của hắn liên tục truyền tới nhưng kinh đô lại chỉ căng thẳng chứ không hề vui mừng.
"Một khắc đó, bổn cung cảm thấy nam nhân nên sống như vậy, cho dù đằng sau không có chỗ dựa nào thì cũng phải được người người kính ngưỡng.
Bổn cung và hắn rất giống nhau, đều không có người nhà, đều phải dựa vào bản thân mình."
"Tống cô nương, nghe bổn cung nói những chuyện này, ngươi không có cảm giác gì sao?" Thanh Lạc công chúa hỏi.
Tống Anh thở dài.
"Thật ra... ta cảm thấy hai người các ngươi không hề giống nhau chút nào." Tống Anh cau mày, "Chẳng phải công chúa đã nghĩ nhiều rồi sao?"
"Đúng là hai người các ngươi không cha không nương, nhưng cha ngươi không bị oan, nương ngươi cũng không phải bị ép chết đúng không? Ngươi không phải sống ở quê từ nhỏ, thậm chí, hai người các ngươi là một người trên trời và một người dưới đất.
Phụ mẫu của hắn qua đời đổi lấy cuộc sống trôi dạt khắp nơi của hắn, phụ mẫu người qua đời đổi lấy vinh hoa phú quý cho ngươi.
Có chỗ nào giống nhau?" Tống Anh cười một tiếng.
Thanh Lạc công chúa sửng sốt.
Nha hoàn bên cạnh lập tức nói: "To gan!"
"Ngươi không hiểu, bên trong hoàng cung này, khắp nơi đều là nguy hiểm..."
"Khắp nơi đều là nguy hiểm? Công chúa, ngươi không phải hoàng phi, đằng sau còn có danh trung nghĩa của phụ thân lót đường cho ngươi, ai lại đi tính kế ngươi chứ?" Dường như Tống Anh vừa nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên đời, "Bên cạnh Hoàng thượng không có công chúa thành niên, thậm chí một đích công chúa cũng không có, chỉ có mình người được nuôi dưỡng bên cạnh Hoàng hậu.
Ngươi là độc nhất, nguy hiểm chỗ nào?"
Tống Anh nói xong thì bật cười một tiếng.
Đúng là tự thêm kịch bản cho bản thân mình.
Thanh Lạc công chúa lạnh mặt: "Tống cô nương thật sự không sợ chết."
"Sợ." Tống Anh nghiêm túc phản bác, nàng còn chưa sống đủ ngàn ngàn vạn vạn năm, sao có thể không sợ chết chứ?
"Nếu sợ thì bổn cung ra lệnh cho ngươi rời khỏi Hoắc Vương gia, ngươi có chịu không?! Hắn là anh tài kiệt xuất, bổn cung và hắn là duyên trời tác hợp.
Ta vốn định xin Hoàng thượng tứ hôn, là ngươi đột nhiên xuất hiện làm hỏng nhân duyên của đôi ta!"